Hàn Nhã Thanh nói lời này xong còn bất mãn liếc nhìn ông cụ Dương, ý đó có thể nói rõ ràng--- ông cụ Dương vừa nói cô xấu, nói cô ngốc, đều là cố ý bôi nhọ cô?
Nghe thấy câu này của Hàn Nhã Thanh, trong nháy mắt, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng!
“Phụt, khụ, khụ...” Dương Tâm Trung ngồi một bên không có lên tiếng, vốn chỉ định xem kịch, nhưng khi nghe thấy lời nói này của Hàn Nhã Thanh, anh ta đang uống trà mà trực tiếp phun ra, suýt chút nữa bị sặc chết.
Hay, hay, hay!!
Anh ta vừa nghe thấy cái gì? Cô nói cái gì? Ông nội cố tình bôi nhọ cô?
Lời nói của ông nội rõ ràng chính là sự thật, có câu nào? Có từ nào? Là cố ý bôi nhọ cô chứ?
Mẹ kiếp!
Anh ta hôm nay coi như được mở rộng tâm mắt rồi, anh ta nhìn thấy người không biết xấu hổ, nhưng trước giờ chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thế này!!
Không, cô gái này không phải không biết xấu hổ, mà là ngốc! Thật ngốc!! Cô căn bản không nghe hiểu tiếng người!
Anh cả lấy một kẻ ngốc như vậy là có ý gì? Nếu thật sự vì tranh đoạt tài sản, anh cả cũng quá liều rồi? ông cụ Dương cũng hoàn toàn ngây dại, lời vừa nãy của ông cụ mắng rõ ràng như vậy rồi, cô gái này lại không nghe hiểu? Vậy những gì ông cụ nói không phải mất công mắng rồi sao? ông cụ Dương cảm thấy như đấm vào cục bông, rõ ràng dùng hết sức, cuối cùng cũng không có tiếng!
Cảm giác đó rất không tốt.
ông cụ Dương hoàn hồn lại, khế thở dài, mang theo vẻ bất lực mà lắc đầu, sau đó lại tràn ngập mong chờ khi nhìn Kiêu Thiên Lý.
Ai cũng biết, cậu ba Dương nhiêu năm như vậy, bên cạnh không có cô gái nào, cũng chỉ có đối với Kiều Thiên Lý còn thấy khác biệt, bởi vì Kiêu Thiên Lý từng giúp mẹ của anh, còn cứu anh nữa. Bà cụ Dương cũng luôn rất hài lòng với Kiêu Thiên Lý, Kiều Thiên Lý xinh đẹp phóng khoáng, dịu dàng chu đáo, thấu hiểu lòng người, hơn nữa còn đặc biệt có tài hoa, Kiêu Thiên Lý chính là nhà thiết kế thiên tài. Bà cụ Dương luôn cho rằng Hàn Nhã Thanh sẽ cưới Kiều Thiên Lý, nếu đã không có cô gái nào khiến anh động lòng, đối với anh mà nói người được chọn duy nhất chính là Kiêu Thiên Lý - người được coi như có chút đặc biệt..Gần đây bọn họ nghĩ cách bức ép Dương Tầm Chiêu kết hôn, có điều chính là muốn để Dương Tầm Chiêu mau chóng lấy Kiêu Thiên Lý. Nhưng, bọn họ tuyệt đối không ngờ, nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, hơn nữa Trình Giảo Kim này lại tệ như vậy, không những lớn lên xấu xí, còn là một kẻ ngốc, cô gái như thế này sao có thể bức vào cửa của nhà họ Dương?
Không, bọn họ tuyệt đối không cho phép! Bọn họ nhất định phải nghĩ cách khiến Dương Tầm Chiêu ly hôn với cô gái xấu xí đó, sau đó cưới Kiều Thiên Lý.
bà cụ Dương nhìn Dương Tầm Chiêu, bà cụ không biết Dương Tâm Chiêu rốt cuộc suy nghĩ như thế nào nữa? Dương Tâm Chiêu lúc này có ý bảo vệ cô gái đó rất rõ ràng, nhưng bà cụ Dương không tin đó là thật. bà cụ Dương tin chắc cháu trai ưu tú nhất của bà ta tuyệt đối không thể thật sự thích một cô gái đó được.
Nhưng, lúc này Dương Tâm Chiêu đang nhìn Hàn Nhã Thanh, mặt mày thâm tình. bà cụ Dương đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt, cơn tức nghẹn ở lồng ***, đặc biệt không thoải mái.
Nhưng vào lúc đó, cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh, rất nghiêm túc nói: “Ừm, bọn họ đố ky với em cho nên bôi nhọ, đừng để ý bọn họ.
Câu nói này của Dương Tầm Chiêu, rất rõ ràng là trả lời câu hỏi đó của Hàn Nhã Thanh, một người hát một người xướng thật sự quá ăn ÿ.
“Khu, khụ, khụ...” Vừa rồi Dương Tầm Trung vừa rồi cố nén thở suýt nữa thì tắc thở, lần này anh ta bị sặc nước bọt của chính mình.
WTF, cái này còn ghê hơn phim kinh dị!
Lẽ nào, Dương Tâm Trung anh ta hôm nay sắp bị làm cho sặc chết? Hoặc bị dọa chết?
Lế nào anh cả lấy một kẻ ngốc, anh cả cũng ngốc luôn theo rồi?
Anh ta gan nhỏ, bọn họ có thể đừng dọa anh ta như vậy được không?
Cổ phần của anh ta ở nhà họ Dương anh ta không cần không được sao?
Vốn dĩ anh cũng không muốn, anh chính là muốn làm cậu hai phong lưu thoải mái, ngày ngày uống rượu thưởng hoa, trêu đùa cây cỏ, thật thoải mái.
Đương nhiên, nghe thấy câu nói này của Dương Tâm Chiêu, kinh ngạc không chỉ có mình Dương Tâm Trung.
ông cụ Dương cùng bà cụ Dương mặt mày vô cùng khó tin nhìn Dương Tâm Chiêu, không dám tin tưởng anh lại nói ra lời như thế.
Kiêu Thiên Lý trực tiếp ngây ngốc.
Hàn Nhã Thanh cũng thấy sốc, cô cảm thấy Dương Tâm Chiều vì phối hợp diễn với cô thật sự đủ liều.
Không, Dương Tầm Chiêu không những vì để phối hợp với cô, ban đầu Dương Tầm Chiêu lấy cô chính là vì làm cho ông cụ Dương xem, hiện nay, ở trước mặt ông cụ Dương diễn trò ân ái chính là ý định ban đầu của Dương Tầm Chiêu
Có điều, theo cách này, vở kịch này mới càng đặc sắc, Dương Tâm Chiêu hài lòng, cô cũng vừa ý.
“Tâm Chiêu, cháu đến nhìn đi, đây là quà mà Thiên Lý đặc biệt chuẩn bị cho đại thọ 70 tuổi của ta.” bà cụ Dương sau khi hoàn hồn, muốn lôi kéo sự chú ý của Dương Tâm Chiêu.
Lực chú ý của Dương Tâm Chiêu luôn ở trên người Hàn Nhã Thanh, bà cụ xem ra rất không thoải mái.
Bà cụ muốn lôi kéo lực chú của Dương Tầm Chiêu lên người của Thiên Lý, để Dương Tâm Chiêu nhìn thấy cái tốt của Thiên Lý.
bà cụ Dương nói chuyện đồng thời câm một tờ phác thảo, đặt lên mặt bàn trước mặt của Dương Tâm Chiêu và Hàn Nhã Thanh.
Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh quét qua tờ phác thảo đó, trong lòng khẽ cười lạnh, thiết kế này cô đương nhiên nhận ra, chính là thiết kế năm đó của cô, là một trong những bản phác thảo.
Kiều Thiên Lý thật sự được đấy, cô ta có thể tự mình vẽ một bản này sao?
Thậm chí để lấy lòng bà cụ Dương mà dùng đến bản phác thảo của cô.
Có điều, bản thiết kế này tuy là tác phẩm của cô 4 năm trước, nhưng bây giờ xem lại, vẫn rất hợp thời trang.
Mộ Dung Tri từng nói, cô ở trên phương diện thiết kế rất có thiên phú, hình như cô sinh ra đang có tài hoa như vậy. Mộ Dung Tri nói, thiên phú thiết kế của cô có thể so sánh với thành chủ của thành Thủy Vân.
Người ta nói tác phẩm khi thành chủ thành Thủy Vân khi mới 8 tuổi giành được chức vô địch trong cuộc thi thiết kế toàn cầu.
Nhưng thiết kế không phải nghề của nghề của vị thành chủ thành Thủy Vân đó, người ta hoàn toàn là làm vì yêu thích, chỉ là vẽ chơi thôi.
Thành Thủy Vân là tôn tại không ai không biết. Đó là một tổ chức thần bí, thế lực của nó cường đại đến mức khiến bạn không thể nào tưởng tượng nổi.
Làm thành chủ của thành Thủy Vân tự nhiên không có thời gian chuyên tâm làm thiết kế, thời gian theo đuổi đam mê sợ là không có nhiều, vị thành chủ đó trước sau cho ra mắt ba tác phẩm, mỗi tác phẩm đều khiến người ta kinh diễm, khiến người ta chấn động.
Vị thành chủ đó tuyệt đối là nhân vật truyên kỳ, lúc đó có thể nói là vang danh thiên hạ, không chỉ có tác phẩm của anh ta mà còn bởi vì thành tựu khi anh ta lên làm thành chủ của thành Thủy Vân nữa.
Có điều, 12 năm trước, vị thành chủ này đột nhiên biến mất, đến nay không còn xuất hiện nữa!
Cô đương nhiên không thể so bì với vị thành chủ thành Thủy Vân đó, cô thấy Mộ Dung Tri quá khoa trương rồi, có điều, lúc đó sau khi cô học thiết kế mỹ thuật, lúc cô lặng lẽ ngủ cùng hai bảo bối đó, mấy bản vẽ thiết kế đó đương nhiên có thể nhận ra dễ dàng.
Hàn Nhã Thanh lần nữa nhìn vào bản phác thảo trước mặt mà bà cụ Dương bày ra, nói thật, đây chính là một trong những bản phác thảo ban đầu của cô, khóe miệng của Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...