“Lần trước tôi cho cô đi, vì tôi không muốn ép cô, lần này chính miệng cô nhận lời, cô nghĩ cô sẽ đi được sao?”
“Sao anh lại biết tôi không thể?” Bùi Vũ Ninh trước giờ là một người không chịu thua, nghe anh ta nói như vậy, phản xạ đầu tiên là không chịu thua, chỉ là trọng tâm vấn đề hơi bị lệch thôi.
“Cô có thể thử.” Chân mày của người đàn ông hơi nhướng lên, cặp mắt đào hoa vừa có một tia sáng kì lạ chạy vụt qua.
“Nếu cô có thể chạy thoát khỏi tay tôi, chuyện lần trước xem như bỏ qua.” Người đàn ông thực sự quá hiểu Bùi Vũ Ninh, biết rõ làm sao khiêu khích cô ấy.
“Được.” Qủa nhiên, Bùi Vũ Ninh nghe anh ta nói xong, không hề có chút do dự, nhận lời ngay: “Lúc đó anh không được nuốt lời.”
“Yên tâm, tôi hứa với cô, cả đời tôi sẽ không nuốt lời.” người đàn ông nhìn cô ấy, trong lời nói dường như cất giấu điều gì bất thường.
Cho dù bất cứ lúc nào, những gì anh ta hứa với cô ta, đều không nuốt lời, chỉ tiếc là, cô ấy đã quên mất.
Anh ta cũng biết, dùng cách bình thường để cho cô ấy ở bên cạnh anh ta thì không thể nào, cho nên anh bày mưu tính kế, chỉ có thể dùng cách này.
Trước đó chỉ là bước đệm, bây giờ anh ta có lý do chính đáng để giữ cô ấy bên cạnh.
Cô ấy muốn thoát khỏi anh ta? Phải xem cô ấy có bản lĩnh này hay không.
Cả đời này, anh ta sẽ không cho cô ấy cơ hội này, cho nên cô chỉ có thể ở bên cạnh anh ta.
Nhà họ Đường.
Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ mặt đăm chiêu, chắc chắn có chuyện không vui, nhìn về phía anh trai, có điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
“Sao vậy?” Đường Minh Hạo nhìn thấy bộ dạng kì quái của em gái, đứa bé này do dự lâu như vậy, chắc chắn đã vượt quá sự nhẫn nại của nó, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì khó nói sao?
“Anh hai, anh dẫn em đi tìm ba được không?” Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ thấy anh trai chủ động hỏi thăm, gương mặt lộ ra chút rạng rỡ.
“Tại sao?” Đường Minh Hạo nhíu mày: “Không phải em hứa ông ấy tạm thời không nói cho mẹ biết sao? Bây giờ em đi tìm ông ấy lỡ bị em đã gây tai họa, hình như ba giận em rồi.” Đôi môi nhỏ của Vũ Kỳ chu lên, ba nó hình như không còn gửi tin nhắn thường xuyên cho nó như trước đây, cũng không gọi điện thường xuyên cho nó nữa.
Nó biết nó báo sai quân tình, khiến ba nó hiểu lầm, nhưng nó thực sự không cố ý.
Thật ra cậu ba Dương vẫn nhắn tin thường xuyên cho tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ, không ít đi bao nhiêu, Đường Vũ Kỳ tự cảm thấy ít mà thôi.
“Ông ấy giận em ư?” Đường Minh “Không đâu, có lẽ ông ấy bận việc.”
Chuyện đêm hôm đó Đường Minh Hạo cũng biết, Dương Tầm Chiêu có lẽ không vì chuyện đêm hôm ấy mà giận em gái, Dương Tầm Chiêu gần đây không gửi tin nhắn cho em gái hẳn là có việc, dĩ nhiên có thể sợ bị mẹ phát hiện.
Má chắc chắn sẽ nghi ngờ chuyện xảy ra trong đêm đó.
“Nhưng ba có nói, em quan trọng hơn công việc của ba, nhưng Đường Vũ Kỳ không tiếp nhận lời an ủi, trái lại cảm thấy không vui.
“Anh hai, anh có dẫn em đi gặp ba không? Em nhớ ba quá.” Đường Vũ Kỳ nhìn Đường Minh Hạo với ánh mắt đầy mong đợi.
Vào thời điểm 5 năm trước, nó không hề có ba, bây giờ khó khăn lắm tìm lại được ba, Đường Vũ Kỳ vô cùng vui mừng, nhưng cũng có chút được lại mất.
Đường Minh Hạo hơi mím môi, đi, em hứa với anh không ăn kem trong vòng 5 ngày, không, em hứa với không ăn trong vòng 10 ngày.” Đường Vũ Kỳ thấy anh trai không nói gì, nắm lấy tay anh hai, lắc khẽ.
Đường Mnh Hạo nghe những lời của Đường Vũ Kỳ, có chút ngạc nhiên, kem là món em gái thích nhất, bây giờ vì muốn gặp Dương Tầm Chiêu, mà chủ động nói không ăn kem trong vòng 10 ngày?
Em gái nhìn Tầm Chiêu quen nhau chưa được bao lâu, tại sao....
Đường Minh Hạo không hiểu lắm về loại tình cảm này, vì Dương Tầm Chiêu chưa biết sự tồn tại của cậu ấy, còn chưa nhận lại cậu ấy.
Hơn nữa cậu ấy cũng không muốn nhận lại Dương Tầm Chiêu, cậu ấy đã chuẩn bị rất nhiều thử thách, nếu Dương Tầm Chiêu không qua được ải của cậu ấy, thì cậu sẽ không nhận lại Dương Tầm Chiêu.
“Em biết ông ấy ở đâu không?” Đường Minh Hạo cuối cùng không nhẫn tâm cự tuyệt em gái, đành phải đồng ý.
“Ba nhất định ở công ty, chúng ta đến công ty tìm ba nhé.” Đường Vũ Kỳ là một đứa bé thông minh, thấy anh trai nhận lời, liền vui mừng đáp lại.
Không còn thấy chút đáng thương hơi dài, không nói gì.
Hai bé cưng sống ở nhà họ Đường lâu, sớm đã làm quen rồi.
Ông sao, không ép buộc, Đường Minh Hạo lại hiểu chuyện, nên hoạt động của Đường Minh Hạo khá là tự do.
Hai bé cưng gọi tài xế tiểu Lưu chở đến trước tòa nhà Dương thị.
“Anh hai, anh không đi cùng em lên đó sao?” Đường Vũ Kỳ vẫn muốn anh trai cùng nhận lại ba với nó.
“Em tự lên đi, anh ở đây đợi em.” Đường Minh Hạo nhớ lại cả nhà hạnh phúc mà Dương Tầm Chiêu hoạch em lên đó tìm ba đây.” Đường Vũ Kỳ biết anh trai không dễ thay đổi quyết định, nên cũng không miễn cưỡng nữa.
Đường Vũ Kỳ vừa nói xong liền dùng đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt chạy vào, nhân viên lễ tân nhìn thấy Đường Vũ Kỳ thì có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có ngăn cản.
Vì thư ký Lưu có dặn qua, đứa bé này có vào công ty, thì không được ngăn cản.
Đường Vũ Kỳ lần trước thư ký Lưu dẫn nó đi bằng thang máy này.
Thang máy dành riêng cho ban giám đốc, thường sẽ không ai dám sử dụng, cho nên ngoại trừ Đường Vũ Kỳ, trong thang không có ai.
Đường Vũ Kỳ sau khi vào trong, bấm số tầng, nó biết phòng làm việc của ba nó ở đâu.
Nó phải cho ba nó một bất ngờ.
Thang máy đến số tầng, cửa mở ra, tầng này vô cùng yên ắng.
Lúc này là làm việc ở vị trí của mình.
Bé Vũ Kỳ vóc dáng nhỏ bé, nó đi vào, không ai để ý đến nó.
Đường Vũ Kỳ cũng không dòm ngó tới ai, một mình đi tới phòng làm việc của Dương Tầm Chiêu, đẩy cửa, không thấy Dương Tầm Chiêu trong phòng, Đường Vũ Kỳ có chút thất vọng.
Nhưng ba nó nhất định sẽ về công ty, nó có thể đợi ba trong phòng làm việc.
Đường Vũ Kỳ y như lần của Dương Tầm Chiêu, đợi ba đến.
Nhưng Đường Vũ Kỳ chưa thấy cậu ba Dương, thì hai người khác đã bước vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...