Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Một tiếng thở dài như vậy, sợ là bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy trong lòng cũng cảm thấy áy náy.

Hàn Nhã Thanh theo bản năng hướng ánh mắt nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, sau đó liền nhìn thấy Bùi Vũ Ninh đang ngây ngốc ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn người đàn ông kia, vẻ mặt kia cực kỳ phức tạp, vô cùng rối rắm, hoàn toàn là dáng vẻ không biết làm sao.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy thực sự không thể nhìn nổi!!!

Cũng may bình thường Dương Tầm Chiêu sẽ không trêu chọc cô như thế, nếu không…

Bùi Vũ Ninh ở trước mặt người đàn ông kia chính là một con thỏ trắng nhỏ, thuần khiết như tờ giấy trắng, nếu như cuối cùng con thỏ trắng này không bị lão sói xám kéo vào trong hang ăn sạch thì đúng là đạo trời không tha.

“Anh Phó…” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô nên làm cái gì đó, dù sao Bùi Vũ Ninh cũng là do cô mời tới nên cô không thể trơ mắt nhìn Bùi Vũ Ninh bị kéo vào trong hang sói như vậy được.

Mặc dù nhìn tình thế này thì Bùi Vũ Ninh bị kéo vào hang sói chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng ít nhất cũng không phải là ngay lúc này.

“Cô Đường, cậu Dương mời tôi tới đây là vì mục đích đặc biệt, trong những tình huống bình thường thì tôi sẽ không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì khác…” Hàn Nhã Thanh chỉ mới gọi tên anh ta một tiếng nhưng người đàn ông kia liền cắt ngang lời cô.

Lời nói của người đàn ông kia hơi không đầu không đuôi nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn có thể miễn cưỡng nghe ra được ý vị đe dọa ở trong đó.

Đúng, đe dọa một cách rất rõ ràng.

Cô đang bị đe dọa?


Chỉ có điều cô có chuyện gì để anh ta đe dọa chứ?

Hàn Nhã Thanh cảm thấy hình như không có, chuyện của cô Dương Tầm Chiêu có thể biết dường như đều đã biết hết.

Chỉ, chỉ ngoại trừ chuyện về hai bé cưng.

Nhưng người biết chuyện về hai bé cưng cũng không nhiều, người đàn ông này là Dương Tầm Chiêu đặc biệt mời tới vì chuyện của Đường Vân Thành, sao anh ta có thể biết chuyện về hai bé cưng được chứ?!

“Thanh Thanh, cô yên tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.” Giờ phút này không biết bé thỏ trắng Bùi Vũ Ninh đã tìm hiểu anh Phó kia như thế nào rồi, cũng không biết rốt cuộc Bùi Vũ Ninh đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng lời này của Bùi Vũ Ninh nghe ý tứ ít nhiều là muốn giải thích cho anh Phó.

Người đàn ông kia nhìn về phía Bùi Vũ Ninh nở một nụ cười sáng chói loá mắt, khiến cho trái tim người ta cũng phải gợn sóng.

Hàn Nhã Thanh: “…”

Được rồi, cô vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn!!

“Các người còn bận nhiều việc, lúc nào có kết quả thì nói cho tôi một tiếng.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy có lẽ cô nên rời đi, trong tình huống này, cô thật sự không thể ở lại nữa.

May mắn thay, người đàn ông kia trêu chọc thì trêu chọc nhưng cũng không hề làm chậm trễ việc chính.


Không, thật ra sau đó anh ta hoàn toàn không làm gì cả, anh ta vẫn ngồi yên ở chỗ đó xem tạp chí, uống một chút cà phê, mấu chốt là sau khi anh ta tới, tinh thần của Bùi Vũ Ninh đã tăng lên hai trăm phần trăm, hiệu suất làm việc vô cùng cao.

Người đàn ông kia nhàn nhã ngồi dưới điều hoà không khí uống cà phê, nhàn nhã mà vênh váo.

Còn Bùi Vũ Ninh thì mệt gần chết!!

Mấu chốt là Bùi Vũ Ninh lại tâm cam tình nguyện!!

Hàn Nhã Thanh cảm thấy Dương Tầm Chiêu đã tìm đến một người giám sát, mấu chốt là người giám sát này rất có tác dụng đối với Bùi Vũ Ninh, anh ta vừa đến, một mình Bùi Vũ Ninh có thể làm việc bằng hai người.

“Cô Đường đi thong thả.” Anh ta vẫn cười như cũ, giọng nói rất hiền hoà nhưng thực sự Hàn Nhã Thanh lại nghe được ý tứ đuổi người trong đó.

Bùi Vũ Ninh nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, khóe môi mấp máy giống như muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống được.

Hàn Nhã Thanh hơi nhếch khóe môi lên, một người bình thường hay nói những lời khó nghe đến mức người ta phải bịt miệng của cô lại nhưng bây giờ ngay cả một câu cũng không dám nói, qua đó có thể thấy được sự uy hiếp này lớn thế nào…

Cô không hiểu tại sao Bùi Vũ Ninh từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất nhưng sao lại sợ người đàn ông này đến thế?!

Sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, trong phòng khách sạn lại càng thêm yên tĩnh.


Bùi Vũ Ninh bò dậy từ dưới đất, một tay nắm thật chặt tài liệu, lần này cô ta không tiếp tục đưa tài liệu cho người đàn ông kia mà là trực tiếp đặt ở trên mặt bàn trước mặt anh ta.

Vừa để tài liệu xuống xong, Bùi Vũ Ninh liền quay người định rời đi.

“Chỗ này, cô qua đây xem một chút.” Chỉ có điều anh ta đã lật tài liệu ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào một chỗ nào đó.

Bùi Vũ Ninh dừng bước chân lại, nghe ý tứ của anh ta thì tài liệu có vấn đề, Bùi Vũ Ninh lập tức đi tới, nghiêng người qua nhìn cho rõ.

Người đàn ông kia cũng làm như vô tình tới gần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ vào một chỗ: “Chỗ này…”

Bùi Vũ Ninh cảm thấy anh ta áp sát quá gần nên theo bản năng muốn tránh đi, chỉ có điều giọng nói của người đàn ông kia lại đột nhiên trầm xuống mấy phần: “Cô xem đi, có nhìn ra vấn đề gì không?”

Anh ta nói như vậy khiến Bùi Vũ Ninh không thể tránh đi được nữa, cô ta chỉ có thể giữ vững thân thể chăm chú nhìn.

“Vấn đề đơn giản như vậy mà vẫn phạm sai lầm…” Dường như giọng nói của anh ta trầm hơn mấy phần, thân thể của anh ta lại càng sáp tới gần hơn, giờ phút này trên mặt của anh ta không hề có nụ cười như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc kia nhìn có chút đáng sợ.

Bùi Vũ Ninh nghe anh ta nói mình làm sai cũng không quan tâm được tới những chuyện khác nữa, theo bản năng cúi người xuống nghiêm túc xem xét.

Giờ phút này vì Bùi Vũ Ninh muốn thấy rõ ràng cho nên mặt cô ta cách mặt bàn rất gần, trùng hợp là người đàn ông kia cũng nghiêng người vào rất gần, kể từ đó, môi của anh ta không sai biệt lắm đã ở sát bên tai Bùi Vũ Ninh.

Hơi thở ấm áp của anh ta phả lên một bên tai của cô, thậm chí có một chút còn chui vào trong lỗ tai, tê tê ngứa ngứa, cảm giác kia khiến nhịp tim của Bùi Vũ Ninh đột nhiên tăng tốc.

Rõ ràng cơ thể của Bùi Vũ Ninh hơi cứng đờ, động cũng không dám động, đôi mắt cô ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt, muốn nhanh tìm ra sai lầm.


Nhưng cô ta càng khẩn trương thì lại càng không tìm ra sai ở đâu, mà dường như môi của người đàn ông kia cách cô ta càng ngày càng gần, thậm chí Bùi Vũ Ninh còn cảm nhận được có mấy lần môi của anh ta đã chạm vào lỗ tai của cô.

Lúc môi của anh ta chạm vào lỗ tai của cô, Bùi Vũ Ninh cảm thấy hình như có một dòng điện truyền qua khiến nửa cơ thể của cô tê dại cứng đờ.

Nhịp tim của Bùi Vũ Ninh càng nhanh hơn.

“Tôi, tôi không nhìn ra có chỗ nào sai cả.” Bùi Vũ Ninh nhìn hồi lâu cũng không tìm ra được sai chỗ nào, mà người đàn ông kia tới gần cô ta như vậy thật sự có chút không chịu được…

“Không nhìn ra à?” Giọng nói của người đàn ông kia vang lên ở bên tai của cô, trầm thấp, nhẹ nhàng, giống như mang theo một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, cảm giác kia giống như là có một cọng lông vũ gãi gãi ở trong lòng của cô.

“Không, không nhìn ra.” Bùi Vũ Ninh cảm thấy mình sắp nói không ra lời nữa rồi, giờ phút này tiếng nói của cô ta đã nhỏ đến mức ngay cả bản thân cô ta cũng không thể nghe rõ được.

“Để tôi xem lại một chút.” Người đàn ông kia cầm tài liệu đến gần, chăm chú nhìn.

Bùi Vũ Ninh thừa cơ đứng thẳng người dậy nhằm kéo giãn khoảng cách với anh ta.

Anh ta nhìn một chút, sau đó dùng vẻ mặt vô tội nhìn về phía Bùi Vũ Ninh nói ra: “Ừm, không sai gì cả, vừa rồi là tôi nhìn lầm.”

Vốn Bùi Vũ Ninh đã muốn bạo phát, nghe anh ta nói lời này xong lập tức liền muốn nổ tung, hai mắt cô ta trợn lên, nhanh chóng chuyển mắt nhìn chằm chằm về phía người đàn ông kia, lửa giận trong mắt gần như sắp phóng ra.

Bằng năng lực của anh ta thì làm sao có thể nhìn lầm? Anh ta cố ý đùa giỡn cô đúng không?

“Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Người đàn ông kia nhìn cô ta, nụ cười trên mặt không ngừng mở rộng, nụ cười kia vô cùng rực rỡ nhưng lại rất chân thành và vô tội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui