“Sợ để tôi vào như vậy sao? Sao hả? Trong phòng giấu người?” Cậu ba Dương thấy cô vẫn không có ý mở cửa cho anh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lời này của anh là dùng ngữ khí nửa đùa nửa thật nói ra, nói thật, tuy tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ nói nghe thấy, nhưng anh vẫn không tin giữa cô với Đường Bách Khiêm thật sự có gì.
Anh tin tưởng cô.
Anh chỉ là muốn đến xem thử là có chuyện gì.
Tiểu công chúa nói rất chắc nịch, anh không nhìn cho rõ, trong lòng sẽ có hơi không thoải mái.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, khóe môi dường như hơi mang theo ý cười, cô vừa muốn mở miệng trả lời vấn đề của anh.
“Thanh Thanh, cậu đang nói chuyện với ai thế? Tình huống gì thế?” Vào lúc này, trong phòng tắm đột nhiên có âm thanh truyền tới.
Giọng nói trung tính tiêu chuẩn đó, vô cùng từ tính, trầm thấp mà dày.
Sắc mặt của cậu ba Dương trong nháy mắt thay đổi, nhất thời trong hai mắt băng lửa giao nhau, bàn tay giữ cửa anh dùng sức nắm chặt.
Hai mắt của anh nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, anh thầm hít thở sâu một hơi, muốn khiến mình bình tĩnh lại, nhưng lại cảm thấy trong lòng dường như châm lửa, mau chóng thiêu đốt.
“Hàn Nhã Thanh, em có phải nên giải thích một chút không?” Anh không muốn nghi ngờ cô, một chút cũng không muốn, nhưng giọng nói đó từ trong phòng tắm truyền ra lại khiến anh...
“Cho nên, anh là đến bắt gian?” Hàn Nhã Thanh không có trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược một câu.
Cho nên, cô đoán không sai, anh là đến bắt gian?
Chỉ là, anh làm sao biết cô ở khách sạn này?
Anh từ đâu nhận được tin tức?
Hàn Nhã Thanh thầm hít thở sâu một hơi, anh thật sự được đấy.
Cậu ba Dương nhìn cô, không nói gì.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, là bị anh chọc tức mà cười.
“Dương Tầm Chiêu, anh sao lại biết tôi ở khách sạn này? Là ai nói với anh?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên rất muốn biết vấn đề này, theo lý mà nói, hành tung hôm nay của cô không có nói với bất kỳ ai, không có ai biết.
Vậy thì Dương Tầm Chiêu sao lại biết?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy chắc không phải Dương Tầm Chiêu cho người đi theo cô, nếu như Dương Tầm Chiêu cho người đi theo cô thì không thể đợi đến bây giờ mới tới, dù sao bọn họ đến khách sạn cũng được mấy tiếng rồi.
Dương Tầm Chiêu muốn ghen thì sớm đã ghen rồi, còn có thể đợi mấy tiếng?
“Cái này em không cần biết.” Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, mắt nhanh chóng lóe lên, tin tức này là tiểu công chúa nhà anh cung cấp cho anh, anh thế nào cũng không thể bán đứng tiểu công chúa nhà anh được.
“Có ý gì? Anh đây là định bao che cho người ở sau tính kế ly gián đó?” Lông mày của Hàn Nhã Thanh hơi nhướn lên.
Câu trả lời lúc này của Dương Tầm Chiêu cũng gần như chứng minh cho suy nghĩ trong lòng cô.
Chỉ là, cô không ngờ Dương Tầm Chiêu lại bao che cho người mật báo đó như vậy?
“Ừm.” Cậu ba Dương thấp giọng đáp một tiếng, tiểu công chúa nhà anh, anh có thể không bao che sao?
Còn tính kế ly gián gì đó, tuyệt đối không phải là chuyện tiểu công chúa nhà anh sẽ làm.
Hàn Nhã Thanh lại cười, cảm thấy chuyện này khá thú vị.
“Thanh Thanh, cậu đang làm gì thế? Mau vào đây, không phải đã nói tắm cùng nhau sao, tớ cũng đã đợi cậu cả nửa ngày rồi.” Trong phòng tắm giọng nói của ai đó lần nữa truyền tới, vẫn là giọng trung tính trầm thấp mà gợi cảm, chỉ, chỉ là trong lời nói lần này rõ ràng mang theo vài phần ám muội khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Ừm, rất ám muội, cũng rất trực tiếp!!
Cùng nhau tắm!!
Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh giật giật, lại là một kẻ chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
Người đó trong phòng tắm là cao thủ trinh sát và phản trinh sát, hơn nữa là chuyên gia phân tích dấu vết, chắc chắn đoán được tình huống bên ngoài, cố ý nói như thế.
Hai người này, thật sự khiến người ta không bớt nhọc lòng.
“Hàn, Nhã, Thanh.” Cậu ba Dương nghe thấy giọng nói trong phòng tắm, hai mắt nguy hiểm nheo lại, anh vốn đã đến bờ vực bùng nổ cơn giận, lúc này nghe thấy lời này, anh suýt nữa nổ tung.
“Thanh Thanh, nước tớ đã xả xong rồi, cậu mau vào đây, đừng nói nhảm với người không có liên quan đó nữa?”
Ai đó trong phòng tắm hiển nhiên thích đùa, bên này Hàn Nhã Thanh còn chưa bên tiếng, người bên đó khẩn trương mở miệng, đây rõ ràng là chỉ sợ không đủ loạn, chỉ sợ không xảy ra chuyện.
“Tôi là người không liên quan?” Trong đôi mắt nheo lại của Dương Tầm Chiêu lúc này băng lửa giao tranh, anh lúc này nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng hận không thể cắn chết cô.
Hàn Nhã Thanh thầm thở một hơi, vốn dĩ ấy mà, cô còn muốn hỏi xem cậu ba Dương rốt cuộc như nào tìm được khách sạn này.
Nhưng bây giờ người trong phòng tắm chơi trò như vậy, căn bản không thể hỏi được nữa rồi.
“Mở cửa.” Cậu ba Dương nhìn cô, giọng nói nghiến răng nghiến lợi lúc này nghe rất kinh người.
Hàn Nhã Thanh vô thức liếc nhìn cửa phòng, cô nghĩ, cô nếu như không mở cửa, Dương Tầm Chiêu chắc ngay lập tức thật có thể phá cánh cửa này.
“Thanh Thanh, cậu mau lên, nước tớ đã xả xong rồi, nước này vừa đủ ấm, cậu mau vào, chúng ta cùng tắm.” Ai đó trong phòng tắm tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, lời đó càng ám muội.
“Mở cửa, để tôi vào.” Mắt của cậu ba Dương hơi di chuyển, liếc nhìn cửa phòng của phòng tắm, trong giọng nói lúc này rõ ràng mang theo sát khí, anh phải đi giết người đàn ông trong phòng tắm đó.
Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, cô biết sự tình đã phát triển đến mức này, đã không phải chuyện cô có thể khống chế được nữa.
Người bên ngoài này, cánh cửa này căn bản không cản nổi anh.
Người bên trong phòng tắm đó, cô cũng không chặn được miệng của người đó, cho nên...
Ngay sau đó, Hàn Nhã Thanh mở khóa chống trộm ra.
Ngay sau đó, cậu ba Dương trực tiếp đẩy cửa vào, đi vào trong phòng.
Cậu ba Dương vào trong phòng, mắt nhanh chóng quét xung quanh, trong phòng, không có gì khác thường, mọi thứ đều gọn gàng như này, không có loạn tí gì.
Trên giường càng ngay ngắn gọn gàng không tìm ra được sự khác thường nào, thậm chí ngay cả vết ngồi lên cũng không có.
Mắt của cậu ba Dương dừng ở trên chiếc vali trong phòng, một chiếc vali rất to, màu đen tuyền.
“Người trong phòng tắm là ai?” Mắt của cậu ba Dương nheo lại, trầm giọng hỏi, không khó đoán ra chiếc vali này là của người trong phòng tắm đó.
Vậy thì người trong phòng tắm rốt cuộc là ai?
Giọng nói đó là giọng của đàn ông, chiếc vali này cũng không giống của nữ.
Hàn Nhã Thanh không có trả lời vấn đề của anh, mà mở chiếc vali để trong phòng, quần áo trong chiếc vali chỉ có hai màu trắng đen, cũng không tìm ra được màu sắc khác.
Kiểu quần áo đều là một quần áo vest và sơ mi cùng một màu.
Mắt của cậu ba Dương nhìn chằm chằm quần áo trong vali, trong đôi mắt hơi nheo lại càng nhiều thêm vài phần lãnh ý.
Màu sắc trong chiếc vali này so với anh đều đơn điệu, đơn điệu đến chói mắt.
Anh nghĩ, không có một người phụ nữ nào trong vali sẽ đơn điệu, đơn giản như thế!
Hơn nữa Hàn Nhã Thanh mở chiếc vali như thế, nói rõ quan hệ giữa cô và người đó rất không bình thường!!!
Rất không bình thường? Bọn họ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...