Đường Bách Khiêm thì lại không giống, Đường Bách Khiêm là đàn anh của cô, cô đã ở bên Đường Bách Khiếm nhiều năm như vậy, hơn nữa cục cưng Vũ Kỳ nhà anh cũng nói đó, cô thiếu chút nữa đã kết hôn với Đường Bách Khiêm rồi.
Vì thế, theo như ý của công chúa nhỏ nhà mình, anh vẫn nên qua đó nhìn xem thì hơn.
Cậu ba Dương bình thường gặp chuyện đều cực kỳ bình tĩnh, lạnh lùng, nhưng cứ hễ đụng phải chuyện như vậy, là cậu ba Dương là hoàn toàn mất khống chế, chẳng khác nào mấy thằng nhóc choai choai, ghen đến chua lè chua lét hết cả lên.
Đàn ông một khi đã nổi cơn ghen thì đều sẽ chẳng còn chút lý trí nào, càng đừng nói mấy người ngày thường bình tĩnh, lạnh lùng.
Chuyện chẳng có căn cứ gì cậu ba Dương còn có thể nổi cơn ghen được, huống chi đây còn là tin tức mà công chúa nhỏ, gián điệp nhỏ của anh thề son thề sắt với anh.
Cậu ba Dương lúc này còn có thể bình tĩnh được nữa sao?
Có thể mới lạ đấy!
“Anh cứ làm việc của anh đi, không cần phải tới đây đâu.” Hàn Nhã Thanh nhìn nhìn thời gian, cô cũng biết chuyện của Dương Bạc Vệ ở viện điều dưỡng, nên không quá muốn làm phiền tới anh.
“Em muốn đi đâu?” Cậu ba Dương âm thầm thở ra một hơi, lại hỏi thêm một câu, giọng điệu lúc này rõ ràng đã ôn hòa hơn không ít, bất kể thế nào, trước tiên cứ tìm được người đã rồi nói.
Hàn Nhã Thanh vừa định trả lời, lại đột nhiên phát hiện có người đi theo phía sau, Hàn Nhã Thanh hơi hơi híp mắt, cô nhìn thử tình huống xung quanh, sau đó đưa tay ra hiệu cho tài xế dừng xe tại khu trung tâm thương mại phía trước mặt.
Người tài xế này xuất thân từ bộ đội, rõ ràng cũng đã phát hiện ra, vì thế không nói gì hết, thuận theo ý của cô cho xe dừng lại.
“Em bên này còn có chút việc, không nói chuyện với anh nữa, em cúp máy trước đã nhé.” Hàn Nhã Thanh không biết người theo đuôi mình là ai, lúc này cũng không tiện nói quá nhiều với Dương Tầm Chiêu, vì thế mới nghĩ đến chuyện cúp máy.
“Em có chuyện gì mà quan trọng thế? Em muốn đi làm gì?” Cậu ba Dương hoàn toàn không biết, khi nghe cô vội vàng muốn cúp máy, đôi mắt hơi nheo lại của anh thoáng trầm xuống.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đã xuống xe, bên ngoài khu trung tâm thương mại rất đông người, trong hoàn cảnh này, cô chắc chắn không thể nói quá nhiều được.
Vừa rồi cô còn bị người theo dõi, thế nên bây giờ lại càng phải cẩn thận hơn, tuy cô đã lâm thời ra quyết định xuống xe tại đây, nhưng cũng không dám bảo đảm lời mình nói lúc này sẽ không bị người nghe trộm.
Hơn nữa chuyện ngày hôm nay cực kỳ quan trọng, cô trộm liên lạc hẹn gặp người ta, chính là vì chuyện của Đường Vân Thành, thế nên tuyệt đối không để lộ ra chút xíu tin tức nào được.
Cô hoàn toàn tin tưởng vào Dương Tầm Chiêu, nhưng mà cô chỉ sợ mình gọi điện nói chuyện với Dương Tầm Chiêu lại bị người nghe lỏm được thôi.
“Không nói chuyện nữa, em cúp máy trước đã nhé.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đưa mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó vội vã nói một câu với Dương Tầm Chiêu, rồi cúp điện thoại.
Lúc này Dương Tầm Chiêu gọi điện cho cô, chắc hẳn cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt đâu, cô vẫn nên xử lý chuyện chính sự trước thì hơn.
Trong phòng làm việc, cậu ba Dương nhìn chiếc điện thoại đã bị người ở đầu bên kia cúp ngang, hai mắt từng chút từng chút nheo lại, sắc mặt vốn đã hơi khó coi bây giờ lại càng âm trầm đến tưởng như có thể vắt ra mực được vậy.
Người phụ nữ này vậy mà lại dám cúp điện thoại của anh?
Cứ thế mà cúp điện thoại của anh à?
Vừa rồi anh nghe thấy tiếng cô xuống xe, cô đã đến nơi rồi à? Có phải sắp sửa gặp Đường Bách Khiêm rồi không? Thế nên cô mới cúp điện thoại của anh?
Giờ phút này, cậu ba Dương có loại xúc động muốn giết người!!
Uhm, anh đúng là đang muốn giết người đấy.
Muốn giết Đường Bách Khiêm!!
Đàn ông khi ghen quả nhiên chẳng có chút xíu lý trí đáng nói nào mà!!
Đúng lúc này, thư ký Lưu đẩy cửa phòng làm việc bước vào, trông thấy bộ dạng này của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Lưu bị dọa đến rùng mình một cái.
Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh ta lại có cảm giác bộ dạng tổng giám đốc như muốn ăn thịt người vậy?
Nếu sớm biết tình huống trong phòng làm việc đang như thế này, có đánh chết anh ta, anh ta cũng không dám bước vào.
Bây giờ anh ta quay ra liệu còn kịp không?
Còn kịp không vậy?
Rõ ràng đã không còn kịp nữa rồi, lúc này, tổng giám đốc nhà anh ta đã nâng mi mắt, nhìn về phía anh ta, trong đôi mắt lạnh thấu xương ấy là sát ý không hề che giấu.
Nhất thời, thư ký Lưu chỉ cảm thấy người mình như bị đóng băng tại chỗ, không thể động đậy lấy một chút.
Vừa rồi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Thư ký Lưu muốn hỏi, nhưng môi mấp máy mấy lần, lại vẫn không dám nói ra miệng nửa chữ.
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Tầm Chiêu trên bàn đột nhiên đổ chuông.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lập tức lóe lên một cái, ngón tay vô thức vươn tới chỗ cái điện thoại đặt trên mặt bàn, có lẽ anh định nhấn nút nghe, nhưng thế nào lại nhấn vào nút bật loa ngoài.
“Ba ơi, ba đã tìm được mẹ chưa?” Giọng công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ theo đó truyền đến, mềm mềm, lại ngọt ngọt, nghe mà thoải mái hết cả người.
Sắc mặt cậu ba Dương rõ ràng ôn hòa hơn không ít.
Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, công chúa nhỏ gọi điện tới kịp thời ghê á.
Cơ mà có phải công chúa nhỏ vừa hỏi tổng giám đốc đã tìm thấy vợ mình chưa hay sao ấy nhỉ? Như vậy nghĩa là gì?
Lẽ nào vợ của tổng giám đốc mất tích rồi?!
Chẳng trách vừa rồi tổng giám đốc lại đáng sợ như vậy, một bộ như sắp giết người tới nơi ấy.
Thư ký Lưu nhanh chóng tưởng tượng ra một đống tình huống, nhưng rồi lại đều cảm thấy không hợp lý, nếu như đúng là vợ của tổng giám đốc mất tích, thì bây giờ tổng giám đốc nhất định không thể còn ngồi trong phòng làm việc được.
“Vẫn chưa.” Cậu ba Dương không ngờ công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhanh như vậy đã gọi điện lại, anh chỉ vừa mới gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh thôi, sau đó còn bị Hàn Nhã Thanh cúp máy nữa chứ.
“Ba không gọi điện thoại cho mẹ ạ?” Trong giọng công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ ẩn ẩn dẫn theo mấy phần nghi hoặc.
“Gọi rồi.” Cậu ba Dương âm thầm thở ra một hơi, giọng nói trầm xuống rõ ràng, còn dẫn theo mấy phần chán nản nữa, cứ nghĩ đến vừa rồi bị Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, là anh lại khó chịu trong lòng.
“Vậy là, mẹ không để ý tới ba, hay là đã đi gặp bác Đường rồi ạ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ngừng lại chốc lát, sau đó nói ra lời kinh người.
Có lẽ bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe ra được cậu ba Dương đang không vui, nên mới đoán như thế.
Thư ký Lưu: “......”
Cái gì?!
Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?!
Vợ của tổng giám đốc hẹn gặp người khác?
Hơn nữa còn không để ý tới tổng giám đốc!!
Chẳng trách vừa rồi bộ dạng của tổng giám đốc lại như muốn giết người như vậy!!
Bác Đường mà công chúa nhỏ nhắc đến là ai không biết?
Thư ký Lưu cảm thấy bất kể bác Đường kia là ai, tiếp theo đây kết cục của bác Đường kia nhất định sẽ rất thê thảm, rất thê thảm đó!
Dám trộm hẹn hò với vợ của tổng giám đốc nhà anh ta à?
Không muốn sống nữa chứ gì!!
“Aizz con đã sớm biết, con đã sớm biết sẽ như vậy mà.” Cậu ba Dương không trả lời, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lại tự nói một mình, còn bổ sung thêm một câu: “Con nói rồi đó, quan hệ của mẹ với bác Đường đó giờ vẫn rất tốt, ba, nếu ba không cố gắng, rất có thể sẽ thua bác Đường đó.”
“Mẹ mà gả cho bác Đường, thì ba cũng sẽ mất luôn đứa con gái xinh đẹp đáng yêu là con đấy.” Đường Vũ Kỳ kích động cậu ba Dương, đồng thời cũng không quên khen mình một chặp.
Cậu ba Dương: “......”
Anh cảm thấy tim mình bắt đầu đau rồi đấy, sao công chúa nhỏ nhà anh câu nào cũng đâm mạnh vào tim anh thế này?!
Sao bảo là áo bông nhỏ tri kỷ cơ mà?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...