“Bà chủ của quán trọ ấy không hề bị bọn họ mua chuộc, bọn họ cũng không dám mua chuộc quá nhiều người, sợ không khống chế được hết, tôi đã liên lạc với bà ấy từ trước đó rồi, tiết lộ cho bà ấy một vài thông tin, dạy bà ấy vài câu, đương nhiên, nguyên tắc căn bản nhất là nói thật, chúng ta đều là người thật thà.”
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh càng nhếch mép cao hơn, cô không hề lo lắng việc mình tiết lộ thông tin cho bà chủ quán trọ bị phát hiện một chút nào.
Nếu như đến thế mà còn bị tiết lộ thì cô cũng sẽ không tìm đến người này.
Người mà cô nhờ vả tất nhiên khiến cho cô rất đỗi an tâm.
Thực tế đã chứng minh rằng cô không tìm nhầm người, trong thời gian ngắn ngủi như thế không những tìm hiểu kỹ lưỡng những gì xảy ra hồi tối hôm qua mà còn thần không biết, quỷ không hay tìm đến bà chủ quán trọ, lặng lẽ dạy bà chủ vài câu để nói chuyện với giới phóng viên.
“Tôi đã đến thành phố A, bây giờ có muốn đến đây không? Có rất nhiều chuyện chúng ta cần phải thương lượng kỹ lưỡng với nhau.”
“Cưng à, cô đến nhanh như thế sao? Từ nước M về đây lẹ như vậy à?” Bây giờ Hàn Nhã Thanh cảm thấy hết sức thoải mái, cô mỉm cười: “Rồi, rồi, tôi sang đó ngay, sang ngay đây.”
Hàn Nhã Thanh cúp máy, rồi sau đó thấy cục cưng Vũ Kỳ đứng bên ngoài cửa nhìn cô chăm chú.
“Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, đôi mắt cô bé long lanh nước.
Cưng ơi? Mẹ vừa gọi người khác là cưng à?
Cưng ấy là ai?
Cục cưng Vũ Kỳ cảm thấy tò mò, cô bé rất muốn biết, vì ba, cô bé cũng phải biết.
“Mẹ có chuyện quan trọng cần phải đi xử lý, cực cưng ngoan nhé, ở nhà với ông cố bà cố đi.” Hàn Nhã Thanh ngồi xuống, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi nắm tay con gái mình đi xuống nhà dưới.
“Mẹ ơi, mẹ có thể dẫn con theo không?” Cô bé Đường Vũ Kỳ nhanh chóng chơm chớp mắt, ba nói rồi, không thể để cho mẹ bị chú hay bác khác lừa dắt đi.
Lúc mẹ vừa mới bắt máy, cười đến là vui vẻ và xán lạn, còn nói phải đi ngay lập tức, chắc chắn là muốn đi hẹn hò, quan trọng nhất là mẹ còn gọi người đó là cưng.
Bởi thế cô bé phải đi chung với mẹ mới được.
“Không được, mẹ có việc quan trọng phải làm, con ngoan ngoãn ở nhà đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô bé rồi lắc lắc đầu, chuyện của Đường Vân Thành lớn quá.
Bởi thế trong khoảng thời gian này, cô không muốn để cho hai đứa con của mình lộ mặt.
Đường Vũ Kỳ xụ mặt xuống, trông có vẻ không vui.
Nhìn thấy bộ dạng của con bé, Hàn Nhã Thanh bật cười: “Vũ Kỳ ngoan nhất mà, nghe lời mẹ nhé.”
Bình thường Vũ Kỳ thường hay quấn lấy cô, Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ nhiều.
Hàn Nhã Thanh vừa mới bỏ đi, Đường Vũ Kỳ vội vàng chạy lên lầu, len lén gọi điện cho cậu ba Dương, báo cáo tình hình.
Bây giờ cậu ba Dương đang ở trong phòng làm việc ở công ty, Dương Bạc Vệ không gặp chuyện gì lớn, Hàn Nhã Thanh nói đừng xử lý chuyện của Đường Vân Thành một cách lỗ mãng, phải làm ra vẻ như không có gì, bảo anh đừng vội đến nhà họ Đường, vừa khéo công ty có việc cần giải quyết nên anh đến đây mọt chuyến.
Nhìn thấy số điện thoại của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, khóe miệng của Dương Tầm Chiêu không khỏi cong cong, anh bắt máy, giọng nói trở nên dịu dàng ngay tức khắc: “Cục cưng, sao thế?”
Hai ngày nay anh theo Hàn Nhã Thanh đến nước M, rồi vòng về Hải thành, đi thẳng vào viện điều trị, còn chưa nói chuyện với công chúa nhỏ được lâu.
“Ba ơi, con nói cho ba biết nè, mẹ đi hẹn hò rồi.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đã tiết lộ bí mật ngay từ câu nói đầu tiên.
“Mẹ đi hẹn hò rồi à?” Cậu ba Dương ngẩn người, thế nhưng anh cảm thấy công chúa nhỏ của mình nhầm lẫn rồi: “Sao cục cưng lại biết mẹ đi hẹn hò?”
“Con biết từ lâu rồi, lúc mẹ gọi điện thoại thì con đứng kế bên mà, con thấy mẹ cười vui vẻ lắm, rồi sau đó mẹ cúp máy, lập tức đi ra ngoài ngay.” Giọng nói của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chắc nịch, không do dự một chút nào.
“Thế cục cưng có biết mẹ đi gặp ai không?” Cậu ba Dương khẽ nhíu mày lại, công chúa nhỏ nói một hồi lâu mà vẫn không nói đến Hàn Nhã Thanh đi gặp ai?
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chơm chớp mắt, cô bé nhớ lại câu nói của mẹ trước lúc đi một cách nghiêm túc rồi đảo mắt, nói nhanh: “Ba, mẹ đi hẹn hò với bác Đường rồi.”
Mẹ vừa mới nói mới từ nước M chạy vội về đây, chắc chắn là đi gặp bác Đường.
“Bác Đường nào?” Trong lúc nhất thời, cậu ba Dương vẫn còn chưa nhận ra, chủ yếu là vì bây giờ Hàn Nhã Thanh đã quay về nhà họ Đường, bởi thế hình như người họ Đường hơi nhiều.
Ban đầu cậu ba Dương cứ nghĩ là ai đó trong nhà họ Đường, nếu như Hàn Nhã Thanh đi gặp người nhà họ Đường thì đây cũng là chuyện bình thường mà thôi.
“Bác Đường Bách Khiêm đó.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ giải thích một cách chắc nịch, cứ như thể cô bé đã chính mắt nhìn thấy vậy.
“Con nói cái gì? Mẹ con đi gặp Đường Bách Khiêm à?” Vốn dĩ cậu ba Dương còn rất bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy câu nói của công chúa nhỏ, anh biến sắc.
Hàn Nhã Thanh đi gặp Đường Bách Khiêm sao?
Chẳng phải Đường Bách Khiêm đang ở nước M à? Anh ta về đây hồi nào?
“Dạ, bác Đường mới từ nước M về, mẹ đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài rồi.” Công chúa nhỏ không hề nhìn thấy gương mặt cậu ba Dương đã biến sắc, cô bé chỉ có thể trả lời một cách thật thà.
Ừm, nói thật lòng!
Cậu ba Dương hơi híp mắt lại, khóe môi anh nhếch lên, trong lúc nhất thời, anh chẳng nói gì.
Đường Bách Khiêm từ nước M về đây?!
Hàn Nhã Thanh vội vội vàng vàng đi gặp anh ta?
Là thế sao? Thế sao?
Ý của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chính là như thế!!
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không nghe thấy giọng nói của ba, cô bé hơi ngạc nhiên, sao ba lại không nói gì nữa. Lẽ nào ba không sốt ruột hay sao?
“Ba, để con nói cho ba biết nè, lúc còn ở nước M, bác Đường luôn theo đuổi mẹ đó, mẹ đối xử với bác Đường cũng được lắm, trước giờ luôn nghe lời bác Đường nhất, trước kia chú Tri luôn nói mẹ sẽ cưới bác Đường.” Cậu ba Dương không nói gì nhưng công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không ngừng miệng, liên tục kể lại tình hình lúc Hàn Nhã Thanh sống bên nước M cho anh biết.”
“Ban đầu bọn con cứ tưởng mẹ sẽ cưới bác Đường đó chứ, ba à, nếu như lúc đó mẹ cưới bác Đường thì hết chuyện của ba rồi.” Công chúa nhỏ nói một cách hăng say, thích gì nói nấy, bây giờ cái gì cô bé cũng dám nói.
Dương Tầm Chiêu: “…”
Đau tim quá, mỗi một câu nói của công chúa nhỏ đều đâm thẳng vào trái tim của anh.
Cũng kích thích thần kinh của anh!!
Đây là cục bông dịu dàng của anh sao?
Anh cảm thấy giống như con nhím thì có.
“Ba, lần này bác Đường sang đây, chắc chắn là để theo đuổi mẹ rồi, ba à, sao ba không nói gì hết vậy? Lẽ nào ba không sốt ruột sao?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không biết tâm trạng của cậu ba Dương trong lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...