Dương Tầm Chiêu lặng lẽ thở dài một hơi, trong lòng có chút thất vọng, rõ ràng đã điều tra rõ ràng rồi, anh còn mơ mộng gì nữa chứ?
Biết rõ kết quả, tại sao vẫn còn ảo tưởng, anh như vậy không phải là đang cố ý giày vò bản thân sao?
Ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng! Không thể nào thành sự thật được.
Anh không thể nghĩ tiếp nữa, không thể nghĩ tiếp nữa.
Biết rõ đó là một loại độc, anh buộc phải khống chế bản thân không được tới gần.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nếu biết được ba đang coi cô bé như thuốc độc, chắc sẽ tức đến mức không thèm nhận ba nữa.
Nhưng may mà công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không biết thuật đọc suy nghĩ, không biết suy nghĩ lúc này của cậu ba Dương.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ còn đang nghĩ làm thế nào để nói với ba? Phải làm như thế nào mới khiến ba có thể dễ dàng hiểu được chuyện này?
Phải làm thế nòa mới khiến ba có thể dễ dàng chấp nhận cô bé?
Lúc này ba quả thực rất lạnh nhạt với cô bé, quá là lạnh nhạt luôn, không thể để như vậy được.
Hơn nữa, rõ ràng ba còn chưa hiểu lời cô bé nói ban nãy.
“Người đẹp nhất chính là mẹ của cháu.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy cô bé nên nói rõ ràng hơn một chút, ba biết dáng vẻ thật sự của mẹ, nên ba sẽ biết mẹ là đẹp nhất.
Mẹ của cô bé quả thực là đẹp nhất, điều này không có gì phải nghi ngờ, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy lời này của cô bé đã rất rõ ràng rồi.
Nhưng mà, hiển nhiên là cậu ba Dương vẫn không hiểu, bởi vì tư liệu mà thư ký Lưu điều tra có ghi rõ mẹ của cô nhóc là Hứa Dinh Dinh, lúc này trùng hợp là Hứa Dinh Dinh lại đang đứng cùng Hàn Nhã Thanh.
Trong lòng mỗi một đứa trẻ, mẹ của chúng luôn là đẹp nhất, vì vậy cậu ba Dương vẫn cho rằng công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đang nói đến Hứa Dinh Dinh.
Vì vậy lúc này khi nghe thấy lời của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, cậu ba Dương không chút vui mừng, mà lại càng thêm thất vọng, cô bé không phải con của anh, thật sự không phải!
Không, không thể nghĩ tiếp nữa, thật sự không thể nghĩ tiếp nữa, Dương Tầm Chiêu không nhìn Đường Vũ Kỳ nữa, mà cố gắng khiến bản thân dồn hết sự chú ý lên người Hàn Nhã Thanh.
Bây giờ, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ có vợ của anh, chỉ có thể có vợ của anh, không thể có người khác.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ ngơ ra, phản ứng này của ba không đúng rồi?
Rốt cuộc ba có nghe thấy lời cô bé nói không vậy?
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm giác chắc chắn rõ ràng là ba chưa hiểu rõ.
Cô bé đã nói rõ ràng đến vậy rồi, sao ba có thể rất ngốc, may mà cô bé và anh trai di truyền từ mẹ, không ngốc giống ba.
May mà anh trai không xuống đây, nếu anh trai mà nhìn thấy ba như vậy chắc chắn sẽ rất ghét bỏ.
Cô bé là một công chúa nhỏ hiền lành, lương thiện, cô bé sẽ không ghét bỏ ba đâu.
Ừm, cô chắc chắn sẽ không ghét bỏ ba đâu!
Ít nhất thì cô bé sẽ không để ba biết cô bé ghét bỏ ba!!
Ừm, người như vậy đó!
Đường Vũ Kỳ thấy ba vẫn luôn nhìn về phía mẹ, không thèm nhìn cô bé lấy một cái, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không tức giận.
Ba đã ngốc như vậy rồi, ba ngốc như vậy mà còn bị người thân bỏ rơi, cô bé mà còn tức giận với ba nữa, ba sẽ càng đáng thương hơn.
Vì vậy, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lương thiện cảm thấy mình nên bao dung ba, cô bé càng không thể từ bỏ.
Cô bé phải nhận ba, cô bé phải an ủi ba.
“Có phải chú cũng cảm thấy mẹ cháu là đẹp nhất không?” Nếu như ba vẫn luôn nhìn mẹ, Đường Vũ Kỳ sẽ hỏi thêm một câu nữa.
“Ừm.” Cậu ba Dương khẽ đáp một tiếng, vẫn không có phản ứng gì, bởi vì lúc này sự chú ý của cậu ba Dương đã dồn hết lên người vợ mình, anh cố gắng khiến anh thậm chí còn không suy nghĩ kĩ lời mà cục cưng Vũ Kỳ nói, hoặc là lời của cục cưng Vũ Kỳ chỉ tiến vào tai anh chứ không tiến vào não anh, vậy nên cậu ba Dương không có phản ứng gì.
Đương nhiên, cũng vì cậu ba Dương cố gắng khiến bản thân không thể nghĩ đến chuyện khác, nên không thể có phản ứng gì với chuyện này.
Phản ứng này của cậu ba Dương khiến Đường có chút sốt ruột: “Chú không thể hỏi chút xem mẹ cháu là ai sao?”
Người ba ngốc này đúng là khiến cô bé sốt ruột muốn chết, vì vậy, cô bé hỏi thẳng luôn vậy, không để ba đoán tiếp nữa.
Cô bé cảm thấy nếu còn để ba ngốc đoán tiếp, ba ngốc không đoán ra, cô bé e là mình sẽ gấp chết mất.
Dương Tầm Chiêu ngơ ra, cuối cùng cũng không kìm chế nổi, anh chậm rãi anh sáng lên, đôi môi khẽ mấp máy: “Chú biết.”
Về việc mẹ cô bé là ai, tư liệu mà thư ký Lưu đưa cho anh đã viết rất rõ, anh đã biết từ lâu, sao còn phải hỏi nữa.
“Chú biết?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ ngơ ra, ba biết sao? Ba biết thật sao?
Nếu ba đã biết sao lại còn phản ứng như vậy?
Nếu ba đã biết mẹ cô bé là ai, chắc chắn ba sẽ biết cố bé là con gái của ba.
Vậy phản ứng lạnh nhạt lúc này của ba là không muốn nhận cô trẻ con sao?
Đường Vũ Kỳ nhìn Dương Tầm Chiêu, đôi môi nhỏ khẽ chu ra, sắc mặt tủi thân: Dương Tầm Chiêu có trốn tránh thế nào đi chăng nữa cũng không thể không thừa nhận, anh thích cô nhóc này, rất thích.
Nhưng cho dù có thích hơn nữa thì sao chứ, dù sao cũng không phải con gái anh.
Để không tăng gánh nặng tâm lí cho Hàn Nhã Thanh, anh buộc phải cách xa cô nhóc này.
Vì vậy, Dương Tầm Chiêu không đáp lời của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ.
“Quả nhiên là chú chỉ thích mẹ, môi ra, lúc này cô bé thực sự rất tủi thân, rất muốn khóc.
Ban nãy anh trai còn không muốn cô bé đi xuống đây, nhưng vì muốn nhận ba, cô bé còn không nghe lời anh trai, hơn nữa vì ba cô còn chọc giận anh trai rồi.
Không ngờ ba lại không thích cô bé đến vậy?
“Cái gì?” Dương Tầm Chiêu nhíu mày, nhất thời không hiểu lời mà Đường Vũ Kỳ nói có ý gì, cái gì này sao cứ có vẻ kì lạ thế nhỉ?
Rõ ràng là anh chỉ thích vợ anh, không thích mẹ của cô nhóc!
Mẹ của cô nhóc cũng chẳng phải vợ anh!
Anh cũng hi vọng mẹ của cô bé là vợ anh, nhưng sự thật chứng minh là không phải, anh còn có thể làm sao được?
“Ba, ba thích mẹ con không ghen đâu, nhưng ba cũng có thể thích con mà, thật ra, hai chuyện này không ảnh hưởng đến nay không phải một người yếu đuối, mẹ từng nói với cô bé, gặp phải khó khăn không được gục ngã, phải nghĩ cách giải quyết.
Cơ thể Dương Tầm Chiêu cứng đờ ra, thậm chí còn có chút lắc lư, đôi mắt anh lập tức trừng lớn lên, nhìn Đường Vũ Kỳ: “Cháu, cháu gọi chú là gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...