Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Từ trước tới nay thành chủ luôn là người bao che khuyết điểm. Không cho phép người ngoài bắt nạt người trong thành. Việc này vốn dĩ là chuyện tốt, chỉ là những năm nay dưới sự quản lý của Thành, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Ông ta luôn khuyên thành chủ đứng ra quản lý việc trong thành, và chủ trì đại cục, nhưng đáng tiếc tâm trí của thành chủ lại không quan tâm đến những chuyện của Quỷ Vực Chi Thành.
"Tôi không có điều tra nên không biết nguyên nhân." Lương là nhận lệnh trực tiếp của Trương Minh Hoàng, tuy địa vị của anh ta cao hơn tổng quản lý của chi nhánh thành phố A rất nhiều nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là chuyên phụ trách việc tìm bà chủ, cũng không thể tự dưng nhúng tay vào chuyện của chi nhánh được.
Anh ta không điều tra những chuyện mà chi nhánh thành phố A thường làm, chỉ là lần này chuyện của Đường Lăng rất ầm ĩ, anh ta không muốn biết cũng không được.
"Ừm, cậu đi làm việc của mình đi. Chuyện này để tôi lo. Tôi sẽ đi đến chi nhánh một chuyến." Quản gia Trọng đã có dự định trong đầu, sắc mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Có một số việc phải đích thân nhìn thấy mới đáng tin nhất.
Ông ta thật muốn xem thử rốt cuộc chi nhánh thành phố A bên này và Đường Lăng đã xảy ra mâu thuẫn gì, có cần bọn họ phô trương đối phó như vậy không?
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Trương Minh Hoàng từ đầu tới cuối đều đứng ở đó, không có bất kỳ phản ứng nào. Dường như tất cả những chuyện này không liên quan gì đến ông ta, hoặc có lẽ ông ta hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa quản gia Trọng và Lương.
Quản gia Trọng thầm thở dài. Bây giờ trừ chuyện liên quan đến phu nhân, không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến thành chủ được nữa.
Lương cũng hiểu rõ chuyện này, đáy mắt lóe lên vẻ lo lắng, nhưng rốt cuộc cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành nhanh chóng xoay người rời đi. Anh ta chỉ mong lần này có thể điều tra ra được một số việc có liên quan đến phu nhân.
"Thành chủ, ngài vào trong nghỉ ngơi một lát đi." Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình đứng bất động mấy tiếng đồng hồ như thế, thật sự không đành lòng nói.
Mấy năm nay thành chủ nhớ nhung nhiều thành bệnh, sức khỏe của ông ta vẫn luôn không tốt. Vừa rồi thành chủ còn nôn ra máu, cứ tiếp tục như vậy sợ là ông ta sẽ không chịu được nữa.
hủ nhà mình, đột nhiên phát hiện lúc này ánh mắt của thành chủ hơi đờ đẫn, hơi mất tập trung, dường như không có tiêu cự, cũng không biết đang nhìn gì.
Trong lòng quản gia Trọng cũng sợ hãi, sẽ không phải thành chủ cũng bắt đầu nghi ngờ điều này chứ?
y sẽ thướt tha yêu kiều như bà chủ, và sẽ thông minh, khôn ngoan như thành chủ vậy." Mặc dù quản gia Trọng hơi chột dạ, nhưng nhìn thấy thành chủ nhà mình rất có hứng thú với việc này nên đương nhiên ông ta đành phải gắng phối hợp thôi.
"Ừ, cậu nói đúng, con gái của tôi và bà ấy đương nhiên là tốt nhất rồi." Lúc này Trương Minh Hoàng không hề phát hiện sự chột dạ của quản gia Trọng, mà cứ ngỡ quản gia Trọng là đang lấy lòng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...