"Anh cả, em không sao, ngủ một giấc thì đỡ hơn nhiều rồi." Trên mặt Lâm Bối nở nụ cười khẽ, nhìn rất xán lạn.
Đường Lăng nhìn đại vương tử sờ lên trán Lâm Bối thì anh híp mắt lại, lúc này Đường Lăng đột nhiên có một cảm giác muốn chặt đứt bàn tay kia.
Lúc này Đường Lăng đã quên mất người kia là anh cả của người ta, anh trai ruột!
Anh trai ruột quan tâm em trai một chút thì có gì không đúng sao?
Còn Đường Lăng anh là thế nào?
Đường Lăng dựa vào cái gì muốn chặt tay anh trai người ta chứ?!
Con ngươi Đường Lăng hơi thay đổi, anh nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Bối thì con ngươi càng sâu hơn.
"Ừ, không sao thì tốt, đi, đi ăn thôi." Lúc này đại vương tử mới yên tâm đưa Lâm Bối đến nhà ăn.
Ở bên ngoài, Lâm Bối vẫn nhát gan yếu đuối, không hề có ý kiến riêng, đại vương tử nói cái gì thì Lâm Bối làm cái đó, chưa bao giờ có ý kiến gì.
Nhưng Lâm Bối lại ngầm bày mưu tính kế người khác vì đại vương tử.
Đường Lăng nhìn hai người song song đi phía trước, anh nhìn bọn họ cực kỳ thân mật thì con ngươi lạnh lùng nheo lại.
"Tiểu vương tử hết bệnh rồi, đúng là quá tốt, tiểu vương tử muốn ăn gì, tôi nói đầu bếp chuẩn bị." Viên Quân Doanh không cảm thấy có gì không ổn, quan hệ anh em người ta không liên quan đến anh ta, anh ta chỉ cần phụ trách tiếp đón hai vương tử là được.
"Nó thích ăn..." Đại vương tử nghe Viên Quân Doanh nói thì bước chân ngừng lại xoay người nhìn về phía Viên Quân Doanh, nhanh chóng nói một loạt món ăn.
Rõ ràng đại vương tử biết rõ sở thích của em trai mình.
Lâm Bối không nói gì, xem như chấp nhận.
Con ngươi Đường Lăng càng thêm lạnh lẽo, khóe môi cong lên mang theo ý lạnh.
Đại vương tử này đúng là quan tâm tiểu vương!!
Đương nhiên dưới tình huống này Đường Lăng không nói thêm gì.
Đoàn người đi đến nhà ăn, Viên Quân Doanh tự mình gọi đồ ăn cho tiểu vương tử, toàn là những món ăn đại vương tử đã nói trước đó.
Viên Quân Doanh có trí nhớ rất tốt, đại vương tử chỉ nói một lần, Viên Quân Doanh đã nhớ kỹ, từ đầu đến cuối không sai món nào.
Lâm Bối có chút kinh ngạc, bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía Viên Quân Doanh, vẻ mặt mang theo sự bội phục: "Anh Viên có trí nhớ thật là tốt."
Lâm Bối khen ngợi những lời này thật lòng.
"Tiểu vương tử quá khen." Viên Quân Doanh nhìn về phía tiểu vương tử lễ phép cười cười.
Đường Lăng nghe thấy Lâm Bối khen Viên Quân Doanh thì sắc mặt lại trầm xuống.
Từ đầu đến cuối Lâm Bối không hề nhìn Đường Lăng, dường như Đường Lăng giống như không khí.
Sau đó đồ ăn được mang lên, toàn bộ sự chú ý của Lâm Bối đặt lên đồ ăn, trong mắt Lâm Bối chỉ có ăn, đương nhiên càng không quan tâm Đường Lăng.
Đường Lăng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút buồn, buồn bực không thở được.
Cùng lúc đó, Hàn Nhã Thanh vẫn điều tra chuyện ngày đó, cô ngày càng cảm thấy mục tiêu từ đầu của người kia là Dương Tầm Chiêu, bởi vì Dương Tầm Chiêu không có đi, Đường Lăng vào phòng Dương Tầm Chiêu nên Đường Lăng mới rơi vào bẫy.
Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn không nghĩ ra rốt cuộc người đứng sau người kia là ai?
Người dám đối đầu với Dương Tầm Chiêu vốn không nhiều lắm, kẻ địch của cả Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng? Rốt cuộc đó là ai?
Hàn Nhã Thanh nhất thời thật sự không nghĩ ra được.
Ngay cả Dương Tầm Chiêu cũng không nghĩ ra, mấy năm nay Dương Tầm Chiêu đắc tội không ít người, nhưng Dương Tầm Chiêu đã loại trừ những người kia.
Kẻ thù lớn nhất của Dương Tầm Chiêu là Mạc Bách, Dương Tầm Chiêu cũng cho người điều tra, có thể xác định chuyện này không liên quan đến Mạc Bách.
Thậm chí Dương Tầm Chiêu còn cho người điều tra Đường Bách Khiêm, nhưng sự thật chứng minh cũng không thể nào là Đường Bách Khiêm.
Kẻ thù lớn nhất của Đường Lăng là nhà họ Cố, tuy rằng lúc đó Cố Khánh Vũ cũng xuất hiện ở hiện trường, nhưng Hàn Nhã Thanh thấy không phải nhà họ Cố làm chủ chuyện này, cô cảm giác có người lợi dụng nhà họ Cố.
Ngày đó lúc ở hiện trường, Cố Khánh Vũ làm việc theo ánh mắt của Cung Vân.
Cho nên trước mắt Cung Vân là nhân vật quan trọng, nhưng miệng của Cung Vân rất kín, không hỏi ra được gì, cô ta cứ căn không buông nói Đường Lăng cưỡng hiếp mình.
Hai ngày nay, bọn họ vẫn chưa phát hiện ra manh mối nào liên quan đến người đứng sau, hoàn toàn không biết người nào giở trò quỷ.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cô có cảm giác người đứng sau nhắm vào mình.
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của cô, vẫn chưa có bất cứ bằng chứng nào, cho nên cô phải điều tra rõ...
Hàn Nhã Thanh đang nghĩ ngợi thì điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua, nhanh chóng nghe máy.
"Nhã Thanh, anh đã điều tra được một chuyện." Mộ Dung Tri gọi tới.
Bên Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không có tin tức, cho nên cô nghĩ đến chuyện nhờ Mộ Dung Tri giúp đỡ, Mộ Dung Tri rất lợi hại trong phương diện máy tính, anh ta muốn điều tra thì không có gì không làm được.
Nhưng Hàn Nhã Thanh không nghĩ tới Mộ Dung Tri có phát hiện nhanh như thế.
"Chuyện gì?" Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, cô nghe giọng điệu của Mộ Dung Tri thì có lẽ tin tức này rất đặc biệt.
"Anh điều tra đại vương tử nước D thích đàn ông." Mộ Dung Tri thở dài một hơi, sau đó mới nói kết quả.
"Khụ, khụ..." Hàn Nhã Thanh sặc nước miếng của mình, đại vương tử thích đàn ông?
Tin tức này đúng là mạnh!!
Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện đại vương tử chọn phòng cho Dương Tầm Chiêu, sau đó đêm hôm khuya khoắc hẹn Dương Tầm Chiêu ở khách sạn.
Hàn Nhã Thanh nghĩ vậy thì lập tức nổi da gà, không lẽ đại vương tử coi trọng Dương Tầm Chiêu chứ?
"Tin tức có thật không?" Hàn Nhã Thanh thở ra một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, chuyện này cũng không thể nói đùa.
Đại vương tử thích đàn ông hay là thích phụ nữ thì vốn không liên quan đến cô, nhưng nếu đại vương tử có ý gì với người đàn ông của cô thì có liên quan đến cô.
Hơn nữa có liên quan rất lớn!!
"Chính xác một trăm phần trăm." Mộ Dung Tri trả lời vô cùng chắc chắn.
"Vậy sau này phải tạo khoảng cách giữa Dương Tầm Chiêu và đại vương tử kia." Hàn Nhã Thanh rất lo lắng nói như vậy một câu.
"Nhã Thanh, em nghe chuyện này thì không phải phản ứng đầu tiên nên là lo lắng tối hôm đó anh cả em có ngủ với đàn ông hay không sao?" Bên kia Mộ Dung Tri nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thì im lặng ba giây.
Dù sao nếu đại vương tử thích đàn ông, vậy thì tối đó Đường Lăng có thể...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...