Lâm Bối nhìn vào mắt của Đường Lăng, trái tim hơi run lên, anh trai từng nói, người đàn ông này rất lợi hại, không phân cao thấp với Dương Tầm Chiêu.
Ánh mắt này của anh ta trông rất dọa người.
Vào lúc này, bên ngoài cửa phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Lăng di chuyển, sau đó đi đến cửa phòng, mở cửa ra.
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn sáng vào, bữa sáng rất thịnh soạn, chủ yếu là các món thanh đạm.
Nhân viên phục vụ còn mang theo hộp thuốc cảm cúm đến.
Không thể không nói, rất nhiều chi tiết vấn đề, Đường Lăng đều sắp xếp chu đáo, rất tinh tế!
“Anh Đường, đây là thuốc cảm mà anh muốn.” Nhân viên phục vụ đặc biệt cầm thuốc, để ở một bên, lời này tuy đối với Đường Lăng mà nói cũng là nói cho Tiểu Vương tử nghe.
Tiểu Vương tử nghe thấy lời của nhân viên phục vụ, đôi mắt nhanh chóng lóe lên, Đường Lăng vậy mà còn chuẩn bị thuốc cho cậu ta?
“Ừm, cô ra ngoài đi.” Đường Lăng cầm hộp thuốc xem, sau đó lại để trở lại.
Nhân viên phụ nữ nhanh chóng rời khỏi.
“Dậy, dậy ăn sáng, sau đó uống thuốc.” Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Đường Lăng lại quay sang nhìn Tiểu Vương tử, ngữ khí lần này so với vừa rồi dường như cứng rắn hơn không ít.
Tiểu Vương tử nhìn thuốc trên bàn, khóe môi giật giật, cậu bé có thể không uống thuốc không?
“Tôi chỉ bị cảm nhẹ, không cần uống thuốc.” Lâm Bối nhìn thuốc trên bàn, trong lòng từ chối, cậu ta bình thường ghét nhất uống thuốc, bây giờ càng không muốn.
“Cảm nhẹ cần nằm bẹp trên giường không dậy được?” Đường Lăng nghe thấy lời này của cậu ta, mắt dường như hơi tối lại một chút, nếu chỉ là cảm nhẹ, cần nằm bẹp trên giường vậy sao? Ngay cả chính sự cũng không làm?
Phụ nữ cũng không có õng ẹo bằng cậu ta!
Lâm Bối: “...”
Đó đều là chuyện của cậu ta, một người ngoài như Đường Lăng quản được chắc?
Hơn nữa cậu ta còn là Tiểu Vương tử của nước D, là khách quý của bọn họ, Đường Lăng vậy mà có thái độ như này với cậu ta?
“Đó là chuyện của tôi, cần anh quản chắc?” Trong lòng Lâm Bối lúc này có hơi bực tức, thái độ của Đường Lăng tệ như vậy, cậu ta cũng không cần quá khách khí với Đường Lăng.
Đường Lăng nhìn cậu ta, cứ nhìn như vậy, khóe môi hơi nhếch lên, không có nói gì.
“Anh, anh làm gì nhìn tôi như vậy?” Nhìn vào ánh mắt của Đường Lăng, Lâm Bối không biết tại sao trong lòng tự dưng có hơi sợ hãi, không nhịn được mà run nhẹ.
“Cậu là đàn ông không?” Lông mày của Đường Lăng hơi nhíu lại, sau đó chậm rãi mở miệng, trong ánh mắt nhìn Lâm Bối thấp thoáng mang theo vài phần cảm xúc khác.
“Anh, lời này của anh là gì?” Lâm Bối nghe thấy lời này của anh ta, giống như con mèo bị giẫm vào đuổi, giật thon thót, nhất thời thiếu chút nữa nhảy bật dậy.
Có điều, ở thời khắc cuối cùng, Lâm Bối vẫn nhịn được.
“Tôi đương nhiên là đàn ông, nếu giả bao đổi.” Lâm Bối vô thức thẳng người, sau đó ý thức đến lúc này cậu ta đang làm trong chăn, cậu ta cho dù có thẳng hơn nữa, Đường Lăng cũng không nhìn thấy.
“Còn yếu ớt hơn phụ nữ, cậu còn không ngại vỗ ngực nói mình là đàn ông.” Khóe môi của Đường Lăng hơi nhếch lên, khóe miệng rõ ràng còn cong lên lộ ra nụ cười như có như không, nhìn trông rất giống có vài phần chế nhạo.
“Đường Lăng, anh đừng sỉ nhục người khác.” Sắc mặt của Lâm Bối hơi đỏ lên, trông giống như đang tức giận.
“Như cậu còn cần tôi sỉ nhục sao?” Đường Lăng nhếch môi, ngữ khí đó nghe càng thấy chọc tức người.
Lâm Bối: “...”
Lâm Bối nhìn Đường Lăng, lặng lẽ hít thở sâu, hít thở, để bản thân cố gắng bình tĩnh lại, nếu không, cậu ta sợ mình sẽ không nhịn được mà lao đến, đánh nhau một trận với Đường Lăng.
Có điều, thực tế hình như cậu ta không đánh lại Đường Lăng.
Đường Lăng rất lợi hại, ngay cả anh cả cũng không phải đối thủ, cho nên cậu ta vẫn phải nhịn.
Có câu hảo hán không chịu thiệt trước mắt, món nợ này có thể tìm cơ hội sẽ từ từ tính sổ.
Lâm Bối không có nói gì nữa, chỉ hơi nghiêng mặt, không thèm nhìn Đường Lăng nữa, cậu ta vẫn nằm bẹp trên giường, không có ý định rời giường, cậu ta còn cố ý kéo chăn lên, gần như muốn trùm hết cả đầu.
Cơ thể quấn trong chăn trông rất nhỏ bé!
Đường Lăng nhìn bộ dạng này của cậu ta, đôi mắt hơi nheo lại, cậu ta đây là định lười đến cùng phải không?
Đường Lăng cũng liều phí lời với cậu ta, Đường Lăng trực tiếp đi đến trước giường, mau chóng đưa tay, trực tiếp lôi chăn trên của Lâm Bối.
“Đường Lăng, anh làm gì, anh bị điên rồi?” Lâm Bối không ngờ Đường Lăng lại trực tiếp lôi chăn của cậu ta ra, nhất thời giật mình trực tiếp nhảy dựng lên.
Người này có hiểu thế nào là lịch sự không hả? Hiểu thế nào là lễ tiết không?
Thổ phỉ!!!
Lưu manh!!
Lâm Bối lúc này trên người mặc quần áo ngủ, là loại đồ bộ che kín mít, quần áo ngủ trên người cậu ta, có hơi rộng, lộ rõ thân hình của cậu ta càng nhỏ bé.
“Nước D các cậu nghèo đến mức không nuôi cậu được sao?” Đường Lăng bình thường rất ít nói, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng gầy nhom của cậu ta thì không khỏi muốn chọc cậu ta vài câu.
Dáng vẻ này của cậu ta trông giống như chưa có ăn cơm vậy.
“Tôi làm sao? Tôi không phải chỉ là hơi gầy thôi sao? Mắc mớ gì đến anh?” Lâm Bối lúc này đứng trên giường, cho nên trông cao hơn Đường Lăng một khoảng, cho nên, cậu ta bây giờ có thể bỏ qua vấn đề chiều cao.
Đường Lăng thấy bộ dạng của cậu ta, có hơi buồn cười: “Một chút khí khái của đàn ông cũng không có...”
“Ai nói tôi không có khí khái của đàn ông, tôi còn có lông chân đó, anh có không?” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, mặt mày không phục, sau đó nhanh chóng kéo góc quần của mình lên, lộ ra một khoảng bắt chân của mình.
Như cậu ta nói, trên bắp chân của cậu ta có lông chân, nhưng cậu ta sau đó lại buông quần xuống, Đường Lăng cũng chỉ liếc qua, nhìn thấy trên chân cậu ta có hơi đen, quả thật giống lông chân.
Hơn nữa lông chân còn không ít.
Lâm Bối nhìn Đường Lăng, mang theo sự đắc ý mà hừ lạnh một tiếng, sau đó còn ưỡn ngực.
“Tôi nói này, cậu cứ ưỡn ngực làm cái gì? Cậu không phải phụ nữ, lẽ nào còn có thể ưỡn ra cái gì đó?” Đường Lăng nhìn thấy động tác ưỡn ngực của cậu ta, mắt lóe lên, khóe miệng cong lên mang theo nụ cười như có như không.
Anh ta phát hiện, người này trêu đùa còn khá vui.
Ừm, khá thú vị!
Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Bối vô thức thu ngực lại, trên mặt nhanh chóng vụt qua một tia đỏ khả nghi.
Nhìn thấy động tác vô thức này của Lâm Bối, mắt của Đường Lăng hơi nheo lại.
Anh ta vừa rồi chỉ nói đùa một câu, cậu ta cần phải căng thẳng vậy sao? Còn vô thức thu ngực lại?
Động tác này của cậu ta nhìn thế nào cũng có hơi khả nghi.
“Tôi đi rửa mặt.” Lâm Bối nhìn thấy tia nghi ngờ vụt qua trong mắt của Đường Lăng, mau chóng bước xuống giường, đi vào phòng tắm.
Đường Lăng nhìn thấy cậu ta chạy vào nhà tắm, lông mày lại nhíu lại.
Mắt của Đường Lăng nhìn lên giường của Lâm Bối, trên người rất sạch sẽ, không có một món đồ cá nhân nào của Lâm Bối, chỉ có dấu vết cậu ta vừa nằm.
Mắt của Đường Lăng lóe lên, lại nhìn đến gối, sau đó, Đường Lăng ở trên chiếc gối Lâm Bối vừa rồi gối ngủ phát hiện một sợi tóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...