Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

"Nếu không phải! Thì chuyện này thật kỳ quái!!"

"Theo lời cô Cung, tối hôm qua cô ấy đã bị Đường Lăng kéo vào phòng, ở lại cho đến bây giờ, trong khoảng thời gian đó không có ai vào, cho nên..."

"Đừng cho nên nữa, đợi kết quả đi, cho đến khi có kết quả đừng nói nhảm."

Vụ việc này xảy ra ở khách sạn Quốc Hâm, có liên quan đến Đường Lăng, trước khi sự việc được rõ ràng, phóng viên cũng biết rằng không thể nói bậy được.

Phóng viên hiểu chuyện này càng ngày càng mơ hồ, nói bậy vào lúc này e rằng sẽ gây ra chuyện.

Cố Khánh Vũ lông mày khẽ cau lại, vẻ mặt thoáng khó hiểu, ánh mắt vô thức nhìn cô Cung đang ngồi trên ghế sô pha.

Hàn Nhã Thanh có thể thấy Cố Khánh Vũ có vẻ không nắm rõ tình hình, người đứng sau thiết kế bẫy hãm hại Đường Lăng có lẽ biết nhà họ Cố có hiềm khích với nhà họ Đường nên cố ý sắp xếp để Cố Khánh Vũ đến.

Có thể thấy, vai trò của cô Cung này còn quan trọng hơn cả Cố Khánh Vũ.

Trong một lúc, không ai trong hoặc ngoài phòng lên tiếng, tất cả đều chờ đợi kết quả.

Kết quả là rất quan trọng, cũng là mấu chốt!!

Thời gian trôi qua từng chút một, những người chờ đợi có chút sốt ruột, nhưng không có ai thúc giục, pháp y cẩn thận kiểm tra...

“Đây là có chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến.


Sau đó một người đàn ông bước vào, người đàn ông rất ưa nhìn, mỗi động tác đều toả ra khí chất quý tộc, đứng cùng Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng, không hề kém cạnh.

"Dương, cậu không phải nói không đến sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Không lẽ sau đó cậu quay lại sao? Vậy sao không nói cho tôi biết?" Người đàn ông bước vào, nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, lập tức mở to mắt, không giấu giếm sự ngạc nhiên.

Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn người đàn ông vừa bước vào, mắt cô hơi nheo lại, đây là người đàn ông đã đặt phòng cho Dương Tầm Chiêu, nửa đêm muốn Dương Tầm Chiêu đến gặp trong khách sạn sao?

Đại vương tử của nước D!

Rõ ràng là đại vương tử này vừa thức dậy, Hàn Nhã Thanh nhìn thời gian, còn chưa tới tám giờ, dậy lúc này cũng là bình thường.

Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, có lẽ trước đó anh ta không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào ở bên ngoài.

Dương Tầm Chiêu liếc mắt nhìn đại vương tử, nhưng lại mặc kệ anh ta.

Đại vương tử nước D không chút khó chịu, trên mặt nở nụ cười: "Tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho anh, anh nói không đến được, anh có biết tôi đau lòng thế nào không?"

Hàn Nhã Thanh lại liếc nhìn đại vương tử, ánh mắt rất lạnh nhạt, rất lạnh nhạt...

“Anh có thể câm miệng lại.” Dương Tầm Chiêu nhìn thấy vẻ mặt Hàn Nhã Thanh nhìn đại vương tử, sắc mặt Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, lời nói thật sự là không khách sáo chút nào.

Mọi người nhìn cảnh này đều giật mình, đây là đại vương tử nước D, khách quý của quốc gia, nghe nói đại vương tử nước D tới đây lần này để ký một hợp đồng lớn với nước này.

Đó là thái độ của cậu ba Dương đối với người ta sao? Phù hợp sao?

Phù hợp sao?!

"Anh nói xem chúng ta đã lâu như vậy không gặp, tôi chỉ muốn..." Nhưng đại vương tử không tức giận, trên mặt vẫn là nở nụ cười, vẫn là giọng điệu lưu manh.

Đôi mắt của cậu ba Dương hơi nheo lại, một ánh mắt lạnh lẽo phóng thẳng qua, cùng với sự nguy hiểm không che giấu được trong cái lạnh giá đó.

Đại vương tử bắt gặp ánh mắt của cậu ba Dương, sờ sờ cái mũi, không nói tiếp nữa.

"Tình hình gì vậy? Mới sáng sớm đã lộn xộn thế này? Người phụ nữ này có chuyện gì vậy? Tại sao lại có vẻ như bị người khác bạo hành vậy?" Đại vương tử cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang những thứ khác trong phòng.

"Đây là phòng anh đặt cho tôi. Anh nghĩ người phụ nữ là thế nào?" Ánh mắt cậu ba Dương trầm xuống, liếc nhanh nhìn anh, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhưng không có nhiều cảm xúc khác.

"Ý anh là gì? Ý anh là đêm qua người phụ nữ này ngủ trong căn phòng này?" Đại vương tử sửng sốt, ánh mắt lóe lên nhanh chóng, sau đó lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu: "Ồ, tối qua anh không tới thật đáng tiếc, nếu không thì diễm phúc này có thể là của anh rồi. "


Tất cả mọi người: "..."

Đây mà là diễm phúc sao? E rằng không ai muốn diễm phúc như vậy đâu.

Trí tưởng tượng của đại vương tử cũng cao siêu thật.

Hàn Nhã Thanh: "..."

Cô muốn ném người này ra ngoài, được không?!

“Anh có tin là tôi sẽ ném anh ra ngoài hay không?” Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ đột nhiên nghe được một câu như vậy.

Trong một lúc, Hàn Nhã Thanh cho rằng cô đã vô tình nói ra những gì trong lòng, sau khi định thần lại, cô mới nhận ra đây là lời Dương Tầm Chiêu nói.

Dương Tầm Chiêu đã giúp cô nói ra tiếng lòng của mình, tốt lắm, cô và Dương Tầm Chiêu quả thật tâm đầu ý hợp!!

"Dương, anh đừng tức giận, tôi chỉ là nói đùa thôi, anh nói anh không có vợ, lại không có phụ nữ, tôi chỉ nói đùa sao anh lại căng thẳng như vậy?" đại vương tử xua tay, lùi lại, cách Dương Tầm Chiêu một khoảng cách nhất định, hiển nhiên là sợ Dương Tầm Chiêu thật sự ném anh ra ngoài.

"Hôm nay tôi phải đi tham quan, không phải thu xếp để Đường Lăng cùng tôi đi tham quan sao? Đường Lăng chúng ta nên đi rồi phải không?" đại vương tử nhìn Đường Lăng đang ngồi một bên, rất thành khẩn nói.

Tất cả mọi người: "..."

Vị vương tử này có bị mù không? Hay là một tên ngốc? Anh ta không thấy Đường Lăng xảy ra chuyện hay sao?

Hay là đại vương tử này đang giả vờ ngu ngốc?

Hàn Nhã Thanh biết rằng căn phòng này vốn là do đại vương tử đặt, vậy đại vương tử có liên quan gì đến chuyện này không?!


"Đường Lăng gặp chuyện, không thể rời đi, hôm nay hẳn là không thể cùng đại vương tử đi tham quan rồi." Cố Khánh Vũ nhanh chóng đáp.

“Ồ, vậy sao?” đại vương tử ánh mắt chớp chớp, liếc mắt nhìn Cố Khánh Vũ: “Vậy tôi sẽ ở lại xem náo nhiệt.”

Người này rõ ràng là sợ thế giới không đủ loạn.

Cậu ba Dương nhìn đại vương tử một cái lạnh lùng, nhưng lần này không nói gì thêm.

Pháp y vẫn đang xét nghiệm, vẫn chưa ra kết quả nên đại vương tử không có gì để xem.

“Đại vương tử, ông Viên đến rồi, đang đợi ngài ở đại sảnh.” Một lúc sau, cận vệ của đại vương tử đến bẩm báo.

“Ồ, được rồi, vậy tôi sẽ đi xuống trước.” Đại vương tử bộ dạng hoà nhã, đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Khi đại vương tử bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy tiểu vương tử đang đứng ngoài cửa, nhìn vào phòng của Đường Lăng.

"Vừa rồi sao không đi vào xem náo nhiệt? Đứng ở chỗ này làm gì?"Đại vương tử liếc mắt nhìn tiểu vương tử, hơi nhíu mày.

“Có gì thú vị đâu, đi thôi, ngài Viên còn đang đợi chúng ta?” Tiểu vương tử lùi về phía sau mấy bước, cách ra xa một chút.

"Không đúng? Bình thường em luôn thích xem náo nhiệt, thường ngày có gì náo nhiệt, em đều liều mạng chen vào, hôm nay có chút không bình thường! Không, là rất không bình thường? Lâm Bối, có phải em làm gì sai rồi không?” Đại vương tử lại gần vào trước mặt cậu, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui