Anh cũng không dám không cần, nếu anh dám không cân hai bé cưng, cô sẽ không gả cho anh.
"Em muốn nhận ba sao?" Đường Minh Hạo không trả lời mà là nhìn em gái nhà mình, cậu bé vẫn còn quan tâm đến tâm trạng của em gái.
"Em nghe theo anh trai." Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn anhtrai mỉm cười ngọt ngào, quên mất sự tủi thân.
Đường Minh Hạo nhìn em gái cười thì thở dài một hơi: "Em nghe lời anh thì vì sao vừa rồi không làm theo lời anh nói?"
Cô nhóc này vừa ra ngoài là hoàn toàn mất khống chế, hoàn toàn bay chạy khắp nơi.
"Anh trai, anh đánh giá chỉ số thông minh của ba quá cao rồi, em đã nói với ba nhưng ba còn không hiểu, còn đánh đố gì đó, nếu chúng ta thật sự đánh đố thì có lẽ cả đời ba cũng không biết." Đường Vũ Kỳ chu miệng nhỏ, có lẽ cô bé nghĩ tới mấy lời cậu ba Dương nói nên khuôn mặt nhỏ mang theo sự mất mát.
"Ừ, cũng đúng, ông ấy không những mù mà chỉ số thông minh cũng đáng lo." Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chậm rãi gật đầu, tán thành với cách nói của em gái mình.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Bé cưng, con nói ba mình như vậy được không?
Cậu ba Dương mù, hiện tại chỉ số thông minh cũng đáng lo?
Haiz! Cậu ba Dương đúng là thê thảm.
“Phụt..." Hứa Dinh Dinh lại không nhịn được cười.
Trời ơi? Cậu ba Dương uy phong lừng lẫy, không có gì không làm được, mọi người ngưỡng mộ như một thần thoại lại trở thành như vậy trong mắt của hai bé cưng...
"Anh trai, rốt cuộc chúng ta nhận ba? Hay là không nhận ba?" Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn muốn một đáp án chính xác.
"Chúng ta nhận một người vừa mù vừa ngốc như thế làm gì? Không nên nhận thì hơn.” Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ra quyết định.
Cậu ba Dương vừa mù vừa ngốc thì có nhận cũng không có ích gì, cho nên cậu bé quyết định không nhận ba.
"Khụ..." Hàn Nhã Thanh sặc nước miếng, nếu cậu ba Dương nghe thấy lời này thì không biết sẽ có suy nghĩ gì?
"Bé cưng, không phải ba không thích con, lúc nãy ba nói như vậy chỉ vì an ủi mẹ, thật ra ba rất thích hai đứa." Hàn Nhã Thanh quyết định nói mấy lời hay giúp cậu ba Dương, nếu không cứ tiếp tục như thế thì hình tượng của cậu ba Dương trong lòng hai bé cưng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
"Mẹ, mẹ đừng tìm lý do giúp ông ấy, tụi con có mắt nên thấy rất rõ, bọn con cũng có lỗ tai nên nghe cũng rất rõ ràng." Đường Minh Hạo không tin cách nói của Hàn Nhã Thanh, đây là là lần thứ hai cậu bé nghe Dương Tâm Chiêu nói không thích trẻ con, thậm chí là chán ghét trẻ con.
"Bé cưng, con nghe mẹ nói, ba con..." Hàn Nhã Thanh muốn lấy lại một chút ấn tượng tốt cho cậu ba Dương.
"Giải thích là ngụy biện, ngụy biện là che giấu, mẹ còn muốn giải thích cho ông ấy sao?” Nhưng lúc này Đường Minh Hạo cắt ngang lời cô nói.
Hàn Nhã Thanh: ”..."
Được rồi, hiện tại xem ra cô nói gì cũng vô dụng.
Cậu ba Dương, anh nên tự cầu nhiều phúc đi.
"Mẹ, khi nào mẹ kết hôn với ông ấy?" Đường Minh Hạo nhìn Hàn Nhã Thanh, con ngươi nhanh chóng lóe lên, đột nhiên hỏi.
"Hả?" Hàn Nhã Thanh nhíu mày lại, sao cậu bé đột nhiên hỏi đến vấn đề này?
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Đường Minh Hạo, cô thấy cảm xúc lóe lên trong mắt cậu bé thì khóe môi không nhịn được giật giật, tên nhóc này cố ý thử cô.
"Mẹ, có phải mẹ và ba kết hôn thì không cần con và anh trai đúng không?" Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe anh trai nói cũng nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh.
Đường Vũ Kỳ công chúa nhỏ cảm thấy vấn đề này vô cùng vô cùng quan trọng!!
Ba không thích bọn họ, ba còn nói chán ghét bọn họ, nếu mẹ và ba kết hôn thì không cần bọn họ nữa sao?
"Sao có thể được, sao mẹ lại không cân các con chứ." Hàn Nhã Thanh ôm lấy Đường Vũ Kỳ, hôn lên mặt cô bé, hai bé cưng còn quan trọng hơn tính mạng của cô, sao cô có thể không cân bọn họ.
"Vậy đối với mẹ thì ông ấy quan trọng hay là bọn con quan trọng?" Đường Minh Hạo vô cùng nhạy cảm với chuyện này, bình thường Đường Minh Hạo rất hiếu chuyện, hiện tại rõ ràng cậu bé đang tranh giành tình cảm.
"... Đương nhiên là các con quan trọng hơn." Hàn Nhã Thanh nhìn ánh mắt mong chờ mang theo nỗi buồn của bé cưng thì do dự hai giây.
Ngay cả cô cũng không hiểu ý nghĩa của hai giây kia là gì.
"Thật là tốt quá, thật là tốt quá, mẹ vẫn yêu chúng ta nhất." Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lập tức vui vẻ kêu lên.
"Mẹ, người kia vừa mù vừa ngốc, mẹ có cần cũng chẳng được gì, hay là mẹ tìm người khác đi." bạn nhỏ Đường Minh Hạo không vui vẻ như em gái mình, cậu bé đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Đứa nhỏ này là thật lòng? Hay là cố ý nói như vậy?
"Mẹ, con cảm thấy Viên Quân Doanh cũng không tệ lắm, ông ấy muốn theo đuổi mẹ, hay là mẹ thử qua lại với người đó xem sao." Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hàn Nhã Thanh thì nói thêm một câu.
Lúc trước cậu bé nghe nói Viên Quân Doanh mời mẹ thì phản ứng đầu tiên của cậu là bảo vệ Dương Tâm Chiêu, cậu muốn giúp Dương Tâm Chiêu nên lén đi theo mẹ, lén báo tin cho Dương Tâm Chiêu.
Nhưng hiện tại Dương Tâm Chiêu lại tổn thương em gái.
Không thể tha thứ được!!
Hứa Dinh Dinh: "...."
Bé cưng, con xúi giục mẹ con đi tìm người thứ ba, cậu ba Dương biết được sẽ đánh chết con đó.
Có người nói ba con là kẻ thù kiếp trước, chẳng lẽ là thật sao?
"Anh trai, làm vậy không tốt lắm đâu?" Hàn Nhã Thanh vẫn chưa tỏ thái độ, Đường Vũ Kỳ lại đột nhiên lên tiếng.
Ba người lập tức nhìn về phía bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, muốn nghe bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ có ý kiến hay gì.
"Mẹ xuất sắc như vậy cho nên chúng ta nên tìm cho mẹ thêm mấy người để mẹ chọn lựa." Dưới ánh mắt chăm chú của ba người, Đường Vũ Kỳ nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.
Hứa Dinh Dinh: "..."
Cô còn tưởng rằng Đường Vũ Kỳ muốn giúp đỡ cậu ba Dương.
bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chẳng những muốn tìm cho mẹ người thứ ba mà còn muốn tìm người thứ tư, người thứ năm, người thứ sáu...
Bé cưng, con lợi hại hơn nhiêu so với anh trai mình!!
Hàn Nhã Thanh thở dài một hơi, quả nhiên bé Vũ Kỳ nhà cô ghi thù, đắc tội với công chúa nhỏ Vũ Kỳ thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Bình thường Bé Vũ Kỳ luôn cười tủm tỉm, giống như không tức giận, nhưng lúc cô bé thật sự tức giận thì vô cùng khó dễ.
Haiz, cậu ba Dương đắc tội với bé Vũ Kỳ, cô muốn giúp cậu ba Dương cũng không giúp được.
"Được rồi, sau khi chúng ta trở về, anh sẽ nói với bà và bà cố chọn giúp mẹ." Đường Minh Hạo tán thành với đề nghị của em gái, cậu bé cảm thấy ý kiến của em gái vô cùng hay, có thể lập tức hành động.
Đương nhiên chuyện như vậy, bà và bà cố là có quyền lực nhất.
"Đúng, đúng, chúng ta mau về thôi, phải giúp mẹ chọn lựa, sau đó nói mẹ đá ba đi." bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vỗ tay vui vẻ, hưng phấn không kiềm chế được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...