Ý của lời nói này của Hứa Dinh Dinh mà kéo dài thêm một chút nữa đó chính là Hứa Dinh Dinh là người phụ nữ của cậu ba Dương, ít nhất vẫn là người phụ nữ mà cậu ba Dương đã từng chạm qua.
Đường Vũ Kỳ gật đầu, biểu thị là cô bé sẽ rất đau lòng.
Đám đông: “...
Chẳng lẽ đây quả thật là con gái riêng của cậu ba Dương hả, hôm nay đến đây để nhận ba?
Nếu như cô bé này không phải là con gái của cậu ba Dương thì người phụ nữ đã tuyệt đối sẽ không dám đứng ở trước mặt của cậu ba Dương mà nói như vậy, dù sao thì một lời nói dối cũng có thể bị giấy xét nghiệm vạch trần.
Cảm giác là một vở kịch rất lớn, tiếp theo đây có thế sẽ sắp đánh nhau không?
Nếu như mà đánh nhau thì không biết là cậu ba Dương sẽ giúp ai.
Dù sao thì một bên là con gái của mình, một bên là người phụ nữ của mình.
Lúc nãy cậu ba Dương đối với Hàn Nhã Thanh tình sâu ý đậm như thế,
Nhưng mà đây chính là con gái ruột của cậu ba Dương mà, như vậy thì...
Vở kịch như thế này, quần chúng hóng chuyện là thích nhất, cả đám đều mở to mắt mà nhìn.
Lúc này thư ký Lưu hoàn toàn ngơ ngác, rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào vậy?
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai đây, là đang muốn dựa vào tổng giám đốc nhà anh ta đó à?
Bà chủ có thể sẽ hiểu lâm hay không đây?
Tổng giám đốc nhà anh ta với lại bà chủ đã làm hòa với nhau rồi, tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc được.
Thư ký Lưu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhìn thấy Hàn Nhã Thanh rõ ràng đang tức giận, thâm nghĩ trong lòng không hay rồi, tiêu rồi tiêu rồi, bà chủ đã hiểu lầm rồi, hơn nữa còn rất tức giận.
“Bà chủ hiểu lầm rồi, đây là hiểu lầm thôi, cô bé này tuyệt đối không phải là con của tổng giám đốc đâu, tôi đảm bảo.” Thư ký Lưu cảm thấy vào loại thời điểm như thế này anh ta nhất định phải kiên trì mới được, thân là thư ký, đây là chuyện mà anh ta nhất định phải làm. Thư ký Lưu vừa mới nói lời này ra, từng ánh mắt đều bắn về phía anh ta.
Hứa Dinh Dinh nhìn anh ta, rất là kinh ngạc.
Đường Vũ Kỳ nhìn anh ta, rất là tức giận.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, ánh mắt rất sắc bén.
Khóe môi của Hứa Dinh Dinh nhịn không được mà kéo ra, vốn dĩ cô muốn để Dương Tâm Chiêu tự tìm đường chết là đủ rồi, không ngờ lại xuất hiện ra một người liệu mạng tự tìm đường chết.
Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, thư ký Lưu, anh hay lắm!
“Chú lừa gạt!” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ trừng mắt nhìn về phía thư ký Lưu, ánh mắt đó giống như là đang trừng một người mang tội ác tày trời. Lúc nãy thư ký Lưu còn nói cô bé là công chúa nhỏ của anh ta, bây giờ lại nói cô bé không phải là con gái của ba nữa.
“Không, chú không phải kẻ lừa đảo, công chúa nhỏ đừng giận mà, chú..." thư ký Lưu đối diện với ánh mắt của công chúa nhỏ, đột nhiên cảm giác vô cùng hốt hoảng, trời ơi, lúc nãy anh ta vừa mới làm cái gì vậy?
Có phải là anh ta đã làm tổn thương trái tim của công chúa nhỏ rồi không.
Có phải là công chúa nhỏ sẽ không tha thứ cho anh không?
Nhưng mà dưới tình huống như thế này, anh ta có thể làm thế nào nữa, anh ta có thể làm sao đây?
“Chú chính là tên lừa đảo.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn còn tức giận, biểu thị không còn tin tưởng nữa, cũng sẽ càng không tha thứ cho anh ta.
“Không, chú thật sự không phải là lừa đảo mà.” Thư ký Lưu gấp đến độ muốn khóc, nhưng mà không có người nào giúp anh ta hết, cũng không có người nào để ý đến anh ta, sao số phận của anh ta lại khổ như thế này.
Cậu ba Dương nhìn thư ký Lưu một chút, hoàn toàn không có ý ra tay trợ giúp.
Hàn Nhã Thanh nhìn thư ký Lưu, cũng không có ý muốn giúp đỡ anh ta.
Trong lòng của thư ký Lưu nhịn không được mà kêu rên, rốt cuộc là anh ta đang vì cái gì? Vì ai?
Anh ta là vì ai hả?
“Nếu như chú không phải là người nói dối, tại sao chú lại nói cháu không phải là con gái của ba?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ trừng to mắt nhìn thư ký Lưu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, cho thấy cô bé thật sự rất tức giận.
“Công chúa nhỏ, chắc chắn là cháu đã nhìn nhầm rồi, ba của cháu chắc chắn không phải là tổng giám đốc đâu, chắc chắn là không phải.” Mặc dù là thư ký Lưu rất thích công chúa nhỏ, rất sùng bái công chúa nhỏ, nhưng mà vấn đề này là một vấn đề về nguyên tắc, vấn đề nguyên tắc tuyệt đối không thể làm loạn được.
Làm loạn sẽ xảy ra chuyện lớn!
Làm không cẩn thận sẽ chết người đấy, đương nhiên người đầu tiên sắp chết chắc chắn là anh ta.
“Chú chính là tên lừa đảo, không thèm để ý tới chú nữa.” Đường Vũ Kỳ hừ lạnh một tiếng, tức giận không thèm để ý đến anh ta nữa.
Cậu ba Dương vẫn không nói gì, vẫn luôn nhìn xem không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Sao anh biết con bé không phải là con gái của tổng giám đốc nhà anh hả?” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bé Vũ Kỳ nhà cô bị tức giận sắp hỏng rồi, cô di chuyển tâm mất nhìn về phía thư ký Lưu.
Giờ phút này ánh mắt của Hàn Nhã Thanh vẫn còn tính là bình thản.
“Bà chủ, cô tuyệt đối phải tin tôi, tôi đảm bảo cô bé này chắc chắn không phải là con của tổng giám đốc đâu.” Nhưng mà khi thư ký Lưu đối diện với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, anh ta lại hung hăng hít vào một hơi, anh ta cho rằng Hàn Nhã Thanh sẽ không tin anh ta, anh ta nghĩ là đây là lúc anh ta nên biểu hiện quyết tâm.
“Anh lấy cái gì để đảm bảo hả?” Lông mày của Hàn Nhã Thanh hơi nhướng lên, lúc hỏi ra câu này cô còn cố ý nhìn Dương Tâm Chiêu một chút.
Lúc này người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì đây, sao không có biểu hiện gì hết, một câu cũng không nói.
“Bà chủ, ngày nào tôi cũng đi theo bên cạnh của tổng giám đốc hết, chắc chắn biết mà.” Thư ký Lưu cảm thấy lý do của mình như vậy đã tính là rất đây đủ rồi, rất có sức thuyết phục.
“Phải vậy không? Chẳng lẽ là mỗi lần tổng giám đốc anh đi tìm phụ nữ cũng đều mang theo anh hả?” Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói của thư ký Lưu, cô không nhịn được cười, lý do như vậy thật phí khi mà thư ký Lưu đã nói ra khỏi miệng.
Cô nhớ đến năm năm trước thư ký Lưu không có đi theo bên cạnh của cậu ba Dương.
Thư ký Lưu: “...”
Nói thật thì chuyện này tổng giám đốc quả thật sẽ không có khả năng mang anh ta theo, nhưng mà anh ta biết bên cạnh tổng giám đốc nhà anh ta nhiều năm như vậy rồi đều không có phụ nữ.
“Em nói chuyện kiểu gì vậy hả? Cái gì mà gọi là mỗi lần anh đi tìm phụ nữ, anh đi tìm phụ nữ lúc nào chứ?” Cậu ba Dương vẫn luôn quan sát không lên tiếng, giờ phút này nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh, sắc mặt có chút thay đổi.
Lời này của cô cũng quá đáng rồi đói
Cho đến bây giờ anh chưa từng đi tìm người phụ nữ nào hết, hơn nữa nhiều năm như vậy những người phụ nữ tự động đưa đến cửa anh cũng chẳng thèm nhìn tới, đương nhiên ngoại trừ cô.
“Bà chủ, tổng giám đốc chưa từng đi tìm phụ nữ, những người phụ nữ vô liêm sỉ tự dâng đến cửa đó, tổng giám đốc ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái chứ đừng nói chỉ là chạm vào.” Thư ký Lưu liên tục phụ họa, sợ Hàn Nhã Thanh không tin.
“Những người phụ nữ vô liêm sỉ... tự động đưa đến cửa... nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tuyệt đối sẽ không chạm vào?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía cậu ba Dương, câu nói này nghe có vẻ như là đang ám chỉ gì đó.
Năm năm trước cô cũng coi như là tự động đưa tới cửa, hơn nữa là mình tự chạy vào trong phòng của anh nửa đêm nửa hôm, anh cò không chạm vào?
Chạm vào rồi thì có khả năng sẽ có con, từ trước đến nay anh luôn là người khôn khéo lại còn không hiểu được?
Bé cưng Vũ Kỳ đều đã tìm đến cửa rồi, anh còn muốn làm cái gì nữa, còn không muốn nhận?
“Ngoại trừ em.” Đương nhiên là cậu ba Dương hiểu ý của cô, vội vàng cho thấy sự chung thủy của mình.
“Ừ” Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng lên tiếng, hai mắt lại di chuyển nhìn về phía Đường Vũ Kỳ lần nữa, bé cưng Vũ Kỳ cũng đã đến đây rồi, chắc chắn là muốn nhận anh.
Hiện tại đối với việc này cô sẽ không phản đối.
Cậu ba Dương nhìn thấy Hàn Nhã Thanh lại nhìn về phía Đường Vũ Kỳ một lần nữa, hai mắt của anh nhanh chóng lóe lên, đột nhiên vội vàng nói: “Em nhất định phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối không có con gái riêng đâu, trừ phi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...