“Cũng đúng, ai cũng biết ngày đó đầu tiên là cậu ba Dương ôm người phụ nữ khác hôn thắm thiết khó chia lìa, sau đó cậu ba Dương còn đính hôn với lại Cổ Doanh Doanh, xem ra Hàn Nhã Thanh thật sự bị loại rồi.”
“Hàn Nhã Thanh xấu như vậy, nên bị loại từ sớm, cũng không biết là cậu ba Dương tại sao lại cưới cô ta, ngày nào cũng phải đối diện với một gương mặt xấu xí như vậy, ban đêm cậu ba Dương sẽ không mơ thấy ác mộng hả?”
“Cậu ba Dương cưới cô ta vốn dĩ chính là để lợi dụng cô ta, chắc chắn cậu ba Dương không có thèm nhìn tới cô ta đâu, cho nên cũng sẽ không mơ thấy ác mộng.”
“Cũng đúng, một gương mặt xấu như vậy, cậu ba Dương chắc chắn sẽ không thèm nhìn.”
Cậu ba Dương nghe thấy tiến nghị luận của đám người, hai mắt chậm rãi nheo lại, thân sắc lạnh lùng trong đôi mắt đột ngột hiện ra, trong lúc nhất thời nhiệt độ xung quanh giống như giảm xuống mấy độ.
“Sao tôi đột nhiên cảm thấy lạnh quá vậy nè.” Mấy người đứng gần cậu ba Dương cũng nhịn không được mà run rẩy.
Đúng lúc này Hàn Nhã Thanh vừa vặn đi đến trước mặt của anh, trong nháy mắt sắc mặt của cậu ba Dương liên hòa hoãn
Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, sau đó di chuyển tâm mắt nhìn về phía Triệu Nguyệt Như, khẽ cười nói: “Sao cô Nguyễn lại ở đây vậy?”
Giọng nói của Hàn Nhã Thanh rất nhỏ, rất nhẹ, người khác không nghe được quá nhiều cảm xúc nhưng mà phân kinh ngạc đó vẫn rất rõ ràng.
Tất cả mọi người đều không biết là lời nói này của cô có ý gì.
Lúc này cô đi đến không phải là đến đây để tìm cậu ba Dương hả?
Tại sao cô lại đặt trọng điểm lên trên người của Triệu Nguyệt Như?
Chẳng lẽ là đến đây để giúp Triệu Nguyệt Như?
Giúp đỡ Triệu Nguyệt Như xé xác tình địch, cũng rất có thể.
Dù sao thì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Nhưng mà trong lòng của mọi người đều rất rõ ràng, quan trọng nhất vẫn là thái độ của cậu ba Dương. Mấu chốt là phải xem xem cậu ba Dương chọn như thế nào.
Nếu như cậu ba Dương lựa chọn con gái, Hàn Nhã Thanh có làm như thế nào cũng vô dụng thôi...
Có điều là sự xuất hiện của Hàn Nhã Thanh để cho mọi người cảm thấy vở kịch này vô cùng đặc sắc, cả đám đều trợn to mắt mà nhìn, sợ bỏ qua tình tiết đặc sắc nhất.
“Tôi ở đây thì như thế nào hả? Làm phiền tới cô à?” Lúc Triệu Nguyệt Như nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì hơi ngẩn người, có điêu trên mặt lập tức càng có nhiều hơn mấy phân khinh thường.
Hàn Nhã Thanh biết cô ta, cô ta cũng biết Hàn Nhã Thanh, cũng biết chuyện của Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu kết hôn, nhưng mà Dương Tầm Chiêu cưới Hàn Nhã Thanh chính là vì lợi dụng Hàn Nhã Thanh, hiện tại Dương Tầm Chiêu đã đá Hàn Nhã Thanh rôi.
Hơn nữa cô ta cũng biết bà cụ Dương và ông cụ Dương đều vô cùng ghét Hàn Nhã Thanh, cái này tuyệt đối không có khả năng để Hàn Nhã Thanh tiếp tục gả vào nhà họ Dương.
Cho nên Triệu Nguyệt Như xem thường Hàn Nhã Thanh từ tận đáy lòng.
“À, không có gì hết, lúc nãy tôi thấy anh Nguyễn vừa mới ôm một người phụ nữ, tôi còn tưởng là người mà anh Nguyễn ôm chính là cô Nguyễn nữa chứ, xem ra là tôi đã nhìn lầm rồi.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên giống như là mang theo vài phân ý cười, lời nói kia trông có vẻ không được tự nhiên.
Đám người nghe thấy lời nói này của Hàn Nhã Thanh thì đồng loạt sửng sốt.
Đây là tình huống như thế nào đây?
Hàn Nhã Thanh không phải là đến đây để giúp Triệu Nguyệt Như xé xác tình địch hả?
“Cô nói cái gì hả? Ở đâu? Cô nhìn thấy ở đâu?” Sắc mặt của Triệu Nguyệt Như nhanh chóng thay đổi, cô ta gần như là nhảy dựng lên trong nháy mắt, cũng chẳng thèm quan tâm đến Nguyễn Tân Tân đang nằm ở dưới đất.
Có điều Triệu Nguyệt Như lập tức bình tĩnh lại có chút, phòng bị nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: “Hàn Nhã Thanh, cô đừng có đứng đây mà châm ngòi ly gián.”
Hôm nay rõ ràng Nguyễn Hành đã đi công tác rồi, sao có thể ôm mỹ nữ đến đây được?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Mặc dù Nguyễn Hành phong lưu thành tính, nhưng mà về phương diện công việc vẫn không hời hợt.
“Ô, chẳng lẽ là do tôi đã nhìn lâm hả? Nhưng mà lúc nãy tôi rõ ràng vừa mới nhìn thấy anh Nguyễn thân mật ôm một cô gái xinh đẹp, anh Nguyễn còn mua cho cô gái kia rất nhiều rất nhiều đồ nữa kìa, anh Nguyễn quẹt thẻ mà hai mắt cũng không thèm chớp một cái nào, thật sự rất ngầu luôn đó. Một người đàn ông nếu như chịu dùng tiên vì một người phụ nữ, ít nhất cũng nói rõ là trong lòng của anh ta có người phụ nữ đó, lúc đó tôi còn nghĩ là cô Nguyễn thật sự rất hạnh phúc, làm cho người khác phải ghen tị.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Triệu Nguyệt Như vẫn không tin cô, cũng không sốt ruột, nếu chỉ chút chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng không giải quyết được vậy thì cô cũng không phải là Hàn Nhã Thanh
Cậu ba Dương nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh, lông mày hơi nhíu lại, lập tức đi đến trước mặt của cô, nhìn cô, đột nhiên lại nói
“Em cứ tùy ý tiêu tiền của anh.”
Hàn Nhã Thanh: “...."
Bây giờ cô đang châm biếm người ta, cậu ba Dương đột nhiên lại ném thức ăn cho chó là có chuyện gì xảy ra đây?
Đám đông: “...."
Đã nói là ly hôn rồi mà? Đã nói là cậu ba Dương đá người ta rồi mà?
Cấu lương nhét một cách mãnh liệt như thế này, bọn họ có thể không ăn được à?
Cậu ba Dương, con gái của anh còn đang đứng ở một bên kia kìa, anh như thế này thật sự có được không hả.
Khóe môi của thư ký Lưu nhịn không được mà kéo ra, phản ứng của tổng giám đốc có phải là có chút chậm rồi không, nhưng mà thao tác vẫn rất mạnh mẽ.
Triệu Nguyệt Như hơi bất ngờ, lại ghen tị đến phát cuồng, cô ta nhìn Hàn Nhã Thanh, cô ta không hiểu bộ dạng Hàn Nhã Thanh xấu xí như thế này mà Dương Tầm Chiêu còn có thể thích Hàn Nhã Thanh.
Đối với Dương Tầm Chiêu, cô ta vẫn hơi hiểu biết, Dương Tầm Chiêu đã nói ở trước mặt tất cả mọi người vậy đã nói rõ trong lòng của Dương Tầm Chiêu có Hàn Nhã Thanh.
Không phải là nói Dương Tầm Chiêu và Cổ Doanh Doanh đã đính hôn với nhau rồi à, tại sao anh lại còn mắc đi mày lại với Hàn Nhã Thanh?
“Hàn Nhã Thanh, lúc nãy cô vừa mới nói là cô nhìn thấy Nguyễn Hành dẫn một người phụ nữ có đúng không, có thật hay không vậy?” Nhưng mà Triệu Nguyệt Như để ý nhất vẫn là chuyện lúc nãy Hàn Nhã Thanh vừa mới nói, đối với cô ta mà nói chuyện quan trọng nhất đó chính là phải nắm chặt chồng mình ở trong tay.
Nguyễn Hành nói đi công tác, nói không chừng là lừa gạt cô ta, cũng có thể là Nguyễn Hành đã trở về từ sớm, cô ta hiểu rất rõ đạo đức của Nguyễn Hành, chỉ cần là có chút cơ hội thì Nguyễn Hành sẽ lập tức ăn vụng ngay.
“Chắc có lẽ là tôi đã nhìn nhầm rồi đó, cô Nguyễn cứ coi như là tôi chưa từng nói cái gì đi” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, khẽ cười cười.
“Hiện tại bọn họ đang ở đâu vậy, đang ở đâu?” Nhưng mà Hàn Nhã Thanh càng nói như vậy thì Triệu Nguyệt Như càng cảm giác chính là sự thật, giờ phút này cô ta chỉ một lòng nhớ đến chuyện bắt hô ly tinh.
“À, hồi nãy tôi thấy là hình như bọn họ rời đi từ cửa phía đông rồi” Mục đích lúc đầu của Hàn Nhã Thanh đúng là vì để cho Triệu Nguyệt Như rời đi, không muốn để cho cô ta ở chỗ này làm ô nhiễm tâm hồn trong trắng của bé cưng nhà cô.
Hai mẹ con này tam quan không bình thường, mà còn là người có lòng dạ ác độc.
Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa nói xong thì Triệu Nguyệt Như đã nhanh chân chạy ra cửa phía đông, cô ta vội vàng đi bắt gian, ngay cả con gái đang nằm ở dưới đất cũng quên mất.
“Mẹ ơi, còn có con ở đây nữa, mẹ không quan tâm tới con hả?” Nguyễn Tân Tân nhìn thấy mẹ sắp đi rồi, gấp đến độ phải hô to, không biết nên tiếp tục giả vờ bị thương hay là đi theo cùng với mẹ.
“Con đuổi theo nhanh lên đi, chúng ta phải đi xé xác cái con hồ ly tinh quyến rũ ba của con.” Bước chân của Triệu Nguyệt Như dừng lại, nhưng mà cũng không đi đến đỡ Nguyễn Tân Tân dậy, mà là tức giận hét lên một câu.
“Dạ” Nguyễn Tân Tân lập tức bò dậy từ dưới đất, một mặt hưng phấn chạy đi qua đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...