Lá gan của con bé này thật là lớn.
Hai cô bé nhỏ đấu võ mồm với nhau, thẳng thừng lôi kéo tổng giám đốc vào, cái này cũng không phù hợp đâu nha.
Dương Tầm Chiêu ngược lại cũng không cảm thấy bất cứ cái gì không vui, hơn nữa chẳng biết là tại sao anh còn cảm thấy ngọt ngào, ở trong lòng có một loại cảm giác rất thoải mái.
Cô bé này thật là đáng yêu quá đi thôi, hơn nữa còn chỉ rõ mục đích là anh giúp cô bé, đó là đang tin tưởng vào anh, ỷ lại vào anh, loại cảm giác này quả thật không tệ.
Đúng vậy, lúc này cậu ba Dương có một loại cảm giác ÿ lại là được thỏa mãn, những cái khác cậu ba Dương cũng không quan trọng.
“Ừm, kết hôn rồi” Mặc dù là bây giờ anh với Hàn Nhã Thanh đã ly hôn với nhau nhưng mà ở trong lòng của cậu ba Dương, Hàn Nhã Thanh vẫn là vợ của anh như cũ, cho nên anh vẫn là người đàn ông đã kết hôn.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải cưới nhau.
“Có nghe thấy chưa, ba của tôi đã kết hôn rồi đó.” Đường Vũ Kỳ hiển nhiên rất hài lòng đối với câu trả lời của cậu ba Dương, cô bé nhìn về phía Nguyễn Tân Tân một lần nữa, rất bá đạo mà tuyên bố: “Ba của tôi đã kết hôn với mẹ tôi rồi.”
Thư ký Lưu: “...
Tổng giám đốc nhà anh ta đúng là đã kết hôn rồi, nhưng mà bà chủ là mẹ của cô bé này hả?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng đâu.
Chưa từng nghe qua bà chủ nhắc tới.
Cô nhóc này cũng gan dạ quá đi.
Vì “tranh giành tình thân" mà cô nhóc này cái gì cũng dám nói hết.
Hai mắt của Dương Tầm Chiêu lóe lên, bé con này chỉ là tùy tiện nói thôi hả.
Người mà anh cưới cũng chỉ có một, đời này cũng chỉ có một, sẽ chỉ là Hàn Nhã Thanh, nhưng mà Hàn Nhã Thanh không có con, hơn nữa cô thậm chí không thể sinh, cho nên đứa nhỏ này không thể nào là của Hàn Nhã Thanh được.
Dù sao thì đây cũng chỉ là một đứa trẻ mới có bốn năm tuổi, chắc cũng chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi.
Bốn năm tuổi.
Trong một cái nháy mắt, trong đầu của cậu ba Dương lại có một suy nghĩ gào thét tung ra.
Đứa nhỏ này trong khoảng năm tuổi, năm năm trước anh với Hàn Nhã Thanh cũng đã từng...
Mà Hàn Nhã Thanh không thể sinh dục được, có lẽ là chuyện sau này cô mới gặp phải.
Có phải không? Có phải không? Có phải bé con này thật sự là con gái của anh không.
Con gái của anh với Hàn Nhã Thanh.
Nghĩ đến loại khả năng này, tay của Dương Tầm Chiêu cũng phát run lên.
Đường Minh Hạo trốn ở một bên đã hết nhìn nổi rồi, tình tiết này cùng với kế hoạch của thằng nhóc chênh lệch nhau mấy nghìn dặm.
Thằng nhóc có thể bắt em gái trở lại không?
Dưới tình huống hiện tại hiển nhiên là không thể rồi.
Nhưng mà cứ mặc kệ để cho em gái tiếp tục hành động vậy thì việc này sẽ không thể khống chế được.
“Em họ từ lúc nào mà cậu lại có một đứa con gái lớn như vậy?” Cả nửa ngày sau Triệu Nguyệt Như mới hoàn hồn lại, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên mặt của hai người, hiển nhiên là muốn xác định chuyện này có phải là thật hay không.
Dương Tầm Chiêu không trả câu hỏi của Triệu Nguyệt Như, chỉ là hai mắt của anh nhìn thẳng về phía Đường Vũ Kỳ, anh muốn hỏi cô bé, hỏi cô bé rốt cuộc là con gái của ai.
Có lẽ là bởi vì lúc này anh vô cùng kích động, cho nên trong lúc nhất thời dường như cũng nói không nên lời.
“Hơn nữa chị nhìn thấy là dáng dấp của cô bé này cũng không hề giống cậu nha” Triệu Nguyệt Như cũng không phát hiện ra sự khác thường của Dương Tầm Chiêu, cô ta chỉ là cảm thấy việc này không có khả năng, đương nhiên là cô ta càng muốn châm ngòi ly gián.
“Có chỗ nào không giống hả, ba của tôi đẹp trai như vậy, tôi lại đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế? Sao lại không giống nhau được! Tôi với ba của tôi đều đẹp như nhau, cho nên đây chính là ba của tôi.” Đường Vũ Kỳ nghe thấy lời nói của Triệu Nguyệt Như, nói là cô bé với ba không giống nhau, lập tức bùng nổ.
Đường Vũ Kỳ cảm thấy là lý do này của cô bé rất đầy đủ dưới cái nhìn của cô bé, chỉ cần là đồ vật xinh đẹp thì đều giống như nhau.
Thư ký Lưu: “..."
Logic thân thánh này làm cho người ta không thể phản bác.
Lúc này Hứa Dinh Dinh đang đứng ở cách đó không xa hoàn toàn sửng sốt, tình huống gì đây, đây là bé cưng Vũ Kỳ nhà cô đó à?
Sao bé cưng Vũ Kỳ lại ở chỗ này?
Bé Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu ở cùng một chỗ với nhau, đây là có chuyện gì đây, Nhã Thanh rõ ràng đã nói Dương Tầm Chiêu không biết chuyện của hai bé cưng rồi mà.
Bởi vì Dương Tầm Chiêu vẫn còn chưa thông qua cuộc khảo nghiệm của Đường Minh Hạo, lúc này bé Minh Hạo vẫn còn đang giận dỗi đây này.
Cho nên tạm thời không thể nói cho Dương Tầm Chiêu biết chuyện liên quan đến hai bé cưng.
Cho nên sao bé Vũ Kỳ lại gặp Dương Tầm Chiêu được, vậy hơn nữa còn luôn mồm gọi là ba.
Lúc nãy cô với Nhã Thanh không mua được đồ chơi mà Đường Minh Hạo thích cho nên đi xuống lầu, lúc xuống lâu một thì Nhã Thanh đi vào nhà vệ sinh, cô muốn tùy tiện đi dạo, không ngờ đến để cô nhìn thấy một màn này.
Nếu như mà để Nhã Thanh nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ như thế nào đây.
“Bộ dạng của cậu không hề giống với cậu chút nào hết, cậu không phải là con gái của cậu tôi, cho dù là thật vậy thì cậu cũng là con riêng thôi.” Lúc này Nguyễn Tân Tân một mặt ghen tị, nó biết sự lợi hại của người cậu này, cho nên nó không thể để cho cậu của nó bị người khác cướp mất.
Trong nháy mắt trong mắt của cậu ba Dương toát ra sự lạnh lẽo, nếu như Nguyễn Tân Tân không phải chỉ là một đứa nhóc mới chín tuổi, đoán chừng cậu ba Dương thật sự có thể một phát đánh bay nó đi.
“Em họ, cô bé, cô bé sẽ không phải thật sự là con gái riêng của cậu đó chứ?” Lúc nãy Triệu Nguyệt Như vẫn còn không nghĩ đến điểm này, nghe thấy lời nói của con gái ngược lại cảm giác không phải là không có khả năng.
Nếu không thì Dương Tầm Chiêu từ trước đến nay đều không yêu thích con nít, tại sao bây giờ lại đối xử dịu dàng như vậy, tốt như vậy đối với cô bé này.
Đây là lần đầu tiên mà cô ta nhìn thấy Dương Tầm Chiêu như thế này.
Nhưng mà cô ta cảm thấy không phải như vậy, đã nhiêu năm rồi ở bên cạnh của Dương Tầm Chiêu đều không có phụ nữ, đương nhiên chuyện kết hôn với Hàn Nhã Thanh là ngoại lệ.
Mấy tháng trước Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh mới kết hôn với nhau. Đứa bé này cũng xấp xỉ năm tuổi, cho nên cũng không thể nào là con của Dương Tầm Chiêu với Hàn Nhã Thanh được.
Vậy thì đứa nhỏ này xuất hiện từ đâu ra đây?
Hứa Dinh Dinh đứng ở cách đó không xa nghe nói câu con gái riêng, hai mắt nhanh chóng nheo lại, dám mắng bé cưng của cô là con gái riêng, thật là ghê tởm!
Nhưng mà trong lòng của Hứa Dinh Dinh cũng biết rõ ràng hiện tại thân phận của bé Vũ Kỳ quả thật là có chút hơi xấu hổ, Nhã Thanh với
cậu ba Dương kết hôn với nhau chỉ có hai tháng, hơn nữa còn ly hôn.
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu trong nháy mắt lạnh lùng đến cực điểm, anh ngước mắt lên nhìn về phía Triệu Nguyệt Như. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt giống như có thể làm cho người khác đông cứng trong nháy mắt.
Cơ miệng của cậu ba Dương khẽ cử động, vừa định mở miệng.
“Ba ơi, con gái riêng là cái gì vậy ạ?” Đường Vũ Kỳ lại lôi kéo tay của anh lắc lắc, Đường Vũ Kỳ ngửa đầu lên nhìn về phía anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo thắc mắc không hiểu.
Cái danh từ con gái riêng hay từ trước đến nay bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chưa từng nghe qua cho nên không hiểu.
Cậu ba Dương nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, băng tuyết trong đôi mắt giống như gặp lửa, trong nháy mắt hòa tan, hòa đến nỗi làm gương mặt của anh khắp nơi đều là nụ cười: “Con là bé cưng của ba mẹ”
Lời nói này của cậu ba Dương là đang an ủi cô nhóc. Nhưng mà anh lại nói lời này vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến nỗi dường như đó chính là như vậy.
Hứa Dinh Dinh nhìn cục diện này có chút ngơ ngác, Dương Tầm Chiêu biết rồi hả, đã biết chuyện hai bé cưng rồi à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...