Sở thích của cô bé cũng thay đổi nhanh quá đi.
Thân thể Dương Tầm Chiêu cứng đờ, trong lòng lại rung lên một lần nữa, nghe thấy câu nói này của cô bé anh có cảm giác dường như có cái gì đó đang chạm mạnh vào tim của anh, trong lòng của anh như là có cái gì đó đang sôi trào.
Thư ký Lưu: "..."
Trời ơi, đây rốt cuộc là con cái nhà ai mà sao có thể đáng yêu như vậy chứ.
Nếu như mà anh ta mua kem cho cô bé này vậy thì có phải cô bé này cũng sẽ nói yêu anh ta nhất không?
“Bạn nhỏ à, để chú đi mua kem cho cháu nha” Thư ký Lưu nhìn Đường Vũ Kỳ cười đến nỗi chỉ thấy răng chứ không thấy mắt, một mặt chờ mong chờ đợi "biểu thị" của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.
“Dạ, chú đi đi ạ” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn thư ký Lưu một chút, sau đó xua xua tay, động tác đó có chút giống như là đang đuổi muỗi.
Thư ký Lưu: "..."
Sự khác biệt trong cách đối xử này có phải là quá lớn rồi hay không, mặc dù là anh ta cũng không đẹp bằng tổng giám đốc nhưng mà tiểu loli này cũng không thể ghét bỏ anh ta như vậy được.
Dáng vóc của anh ta cũng đâu có kém đâu.
Với lại người đi mua kem cho cô bé, là anh ta chứ đâu có phải là tống giám đốc, tiểu loli hoàn toàn không biết rõ tình hình.
Cậu ba Dương nhìn động tác của Đường Vũ Kỳ nhịn cười không được, anh cho rằng tính tình của đứa nhỏ này hoạt bát lanh lợi đối với người nào cũng sẽ thân mật như vậy, nhưng mà hiện tại xem ra cũng không phải là như thế này.
Hình như là cô bé này cũng chỉ đặc biệt thân mật với mình anh, nhận định như thế này làm cho trong lòng của cậu ba Dương vô cùng dễ chịu.
“Thư ký Lưu, cậu không cần phải đi nữa, tôi dẫn con bé đi mua là được.” Sau đó cậu ba Dương gọi thư ký Lưu lại.
Cậu ba Dương bận rộn rất nhiều việc, chuyện của Dương thị vốn dĩ cũng không ít, anh còn có rất nhiêu sản nghiệm khác của mình, cho dù bình thường anh không cần tự quản lý nhưng mà có rất nhiêu chuyện trọng đại đều là do anh quyết định.
Khoảng thời gian này bởi vì Hàn Nhã Thanh cho nên anh cũng không đi công tác, lần nào cũng là họp qua video, một lát nữa anh còn có một cuộc họp qua video rất quan trọng, sắp đến thời gian rồi.
Nhưng mà anh lại không muốn đi khỏi, anh theo bản năng muốn ở bên cạnh của đứa nhỏ này lâu một chút, anh cũng không biết là ngày hôm nay bị gì nữa.
Có thể là do đứa bé này quá đáng yêu.
Thư ký Lưu: "..."
Đâu tiên là anh ta bị tiểu loli ghét bỏ, sau đó lại bị tổng giám đốc nhà anh ta ghét bỏ, rốt cuộc là anh đã làm sai cái gì vậy hả.
Không phải chỉ là mua một cái kem thôi hả? Chẳng lẽ là ngay cả cái kem ốc quế mà anh ta cũng không mua được?
“Đi thôi, chúng ta đi mua kem nào.” Cậu ba Dương và Đường Vũ Kỳ đều không thèm để ý đến thư ký Lưu, cậu ba Dương nắm tay Đường Vũ Kỷ đi mua kem.
Cả đám người đều hoa mắt, tổng giám đốc vậy mà lại tự mình dắt theo cô bé nhỏ không biết là con cái nhà ai, không biết là xuất hiện từ chỗ nào đi mua kem.
Tổng giám đốc còn mang theo gương mặt tươi cười.
Cả đám đều cảm thấy lúc này mình bị hoa mắt hết cả rồi.
Đây chính là tổng giám đốc lúc nãy vừa mới dọa bọn họ thở mạnh cũng không dám thở ở trên lâu đó à.
Ở đây vừa vặn cách quầy bán kem không xa, cậu ba Dương nắm tay Đường Vũ Kỳ đi đến để cô bé tự mình chọn một cái.
Đường Vũ Kỳ chọn vị dâu tây mà cô bé thích nhất.
Cậu ba Dương câm cây kem đưa vào trong tay của Đường Vũ Kỳ.
Đường Vũ Kỳ nhận lấy cây kem cũng không vội vàng ăn mà là vẫy vây tay với Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu ngẩn người hiểu ý của cô bé, sau đó ngồi xổm người xuống, ngôi xổm xuống ở trước mặt của cô bé: “Sao vậy?”
Đường Vũ Kỳ nhích lại gần hôn một cái lên trên mặt của anh: “Cảm ơn chú ạ, cháu yêu chú nhất nhất.”
Mấy phút ngắn ngủi cậu ba Dương đã thăng cấp lên yêu nhất yêu nhất rồi.
Đoán chừng là hiện tại người mà bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ yêu nhất là mẹ cũng đã bị quên mất, đương nhiên là anh trai mà cô bé yêu nhất cũng đã bị cô bé ném ra khỏi đầu.
Thân thể của Dương Tầm Chiêu đông cứng, trong lòng run rẩy, loại cảm giác rung động ở trong lòng lại càng rõ ràng hơn, từ xưa đến nay anh chưa từng được con nít hôn, tuyệt đối là lần đầu tiên, cảm giác này thật sự quá là tốt
Hai mắt của thư ký Lưu trợn to ra, nè nè nè, tổng giám đốc nhà anh ta cứ bị hôn như vậy à.
Bà chủ thấy được chắc là sẽ không ghen đâu ha?.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô bé, nhìn cô bé ở một khoảng cách gần anh cũng muốn hôn cô bé một cái, nhưng mà anh vân kiềm chế được.
Dương Tầm Chiêu nhìn vào hai mắt của cô bé, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, chẳng biết là tại sao anh cảm thấy đôi mắt của đứa nhỏ này có chút quen thuộc...
“Tổng giám đốc, chúng ta cần phải đi rôi, anh còn một cuộc họp video rất quan trọng nữa” Thư ký Lưu nhìn đồng hồ, đột nhiên nhớ đến còn có chuyện chính rất quan trọng.
“Ừ” Cậu ba Dương đáp lời nhưng mà cũng không hề có ý đi khỏi, anh vẫn ngồi xổm ở trước mặt của Đường Vũ Kỳ như cũ, nhìn cô bé không hề rời đi, thậm chí cũng không đứng dậy.
“Em họ, sao cậu lại ở đây vậy?” Nhưng vào đúng lúc này mày có một giọng nữ mang theo sự bén nhọn đột ngột vang lên.
Cùng lúc đó có một người phụ nữ ba mươi tuổi dẫn theo một bé gái tám chín tuổi lắc lư đi tới.
“Em họ, đây là con cái nhà ai vậy?” Triệu Nguyệt Như chen vào, nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang quỳ trước mặt một cô bé, còn đang nắm tay của cô bé, Dương Tầm Chiêu nở nụ cười nhẹ nhìn về phía cô bé, mặt đây dịu dàng.
Triệu Nguyệt Như hoàn toàn hoảng sợ.
Đây là tình huống như thế nào đây?
Đứa nhỏ này là ai vậy nhỉ?
Lông mày của Dương Tầm Chiêu hơi cau lại, nét mặt trầm xuống, nhưng mà lúc nhìn thấy lên mặt bầu bĩnh trước mặt, một giây sau sắc mặt của anh tại hòa hoãn trong nháy mắt, dường như là sợ hù dọa bé gái trước mắt.
Đối với Triệu Nguyệt Như, cậu ba Dương nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Mẹ của Triệu Nguyệt Như là con gái của con trai thứ hai của em trai ông cụ Dương, cũng được tính là họ hàng gần trong năm đời, mỗi lần tết đến đều sẽ đến nhà lớn nhà họ Dương ăn tết, cũng coi như khá thân thuộc.
Có điều đối với Dương Tầm Chiêu mà nói cô ta cũng chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, hoặc là ngay cả người lạ cũng không bằng.
Người nhà họ Dương người nào cũng là người thấy lợi thì quên đi tình nghĩa.
Sau khi mẹ xảy ra chuyện, ba suy sụp không quản chuyện, vẫn luôn là ông cụ Dương tự mình quản lý Dương thị, lúc anh còn chưa tiến vào Dương thị thì cả nhà người em trai đó của ông thiếu chút nữa đã chiếm đoạt Dương thị.
Sau khi anh tiến vào công ty rồi mới đoạt lại một lần nữa, cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà những năm gần đây ông cụ Dương cũng coi như dung túng anh.
“Em họ, đây rốt cuộc là con cái nhà ai vậy?” Triệu Nguyệt Như là người không có mắt nhìn, Dương Tầm Chiêu không thèm trả lời cô ta mà cô ta vẫn cứ tiếp tục hỏi.
Cậu ba Dương đứng dậy ngước mắt quét nhìn cô ta một cái, cái nhìn đó không mang theo bất cứ tình cảm gì, rất lạnh lẽo rất hung hăng.
Mặc dù là cậu ba Dương đứng lên nhưng mà một cái tay của anh vẫn còn đang nắm bàn tay nhỏ của Đường Vũ Kỳ, kiểu gì không có ý muốn thả ra.
Thân thể Triệu Nguyệt Như rụt lại, âm thầm hít vào một hơi, đối với người em họ này cô ta vẫn luôn thấy sợ hãi, lúc này lại nhìn thấy bộ dạng này của Dương Tầm Chiêu, cô ta cũng không còn dám nói lung tung nữa.
“Cậu ơi.” Cô gái nhỏ đi theo bên cạnh của Triệu Nguyệt Như lại đột nhiên đi đến kéo lấy góc áo của Dương Tầm Chiêu.
Cô gái nhỏ có thể cảm giác cậu ba Dương đối với Đường Vũ Kỳ rất dịu dàng cho nên cô bé cũng đi qua đó.
Cậu đã thích con nít phải thì chắc chắn sẽ càng thích cô bé, dù sao thì bọn họ cũng là người thân với nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...