“Cô Hứa, ý cô là không muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi phải không?” Bà Tịch vốn đã giận sôi, nghe Hứa Dinh Dinh nói vậy suýt nữa không kiềm chế được cơn giận của mình.
“Hây, sao lại không nói, hôm nay chúng ta phải nói chuyện cho đàng hoàng.” Hàn Nhã Thanh không đợi Hứa Dinh Dinh lên tiếng đã lại tỏ thái độ, nếu hôm nay hai người đã tự tới cửa thì nhân cơ hội này giải quyết vấn đề luôn.
Chỉ hy vọng đến khi đó mặt bà Tịch và Dương Trà My không bị vả quá sưng!
Người như họ đôi khi nên được dạy dỗ tử tế!
“Cô Dương, không phải cô muốn lấy tiền đè người à? Vậy thì nhanh lên, chúng tôi thích nhất người khác lấy tiền đè chúng tôi đấy.” Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Trà My, cười cực kỳ rạng rỡ.
“Hàn Nhã Thanh, cô đúng là không biết xấu hổ, chẳng trách cậu ba Dương lại bỏ cô” Dương Trà My thấy Hàn Nhã Thanh cười rạng rỡ thì tức giận muốn giết người, đương nhiên giọng điệu càng thêm chế nhạo.
“Cô Dương đừng đi xa quá, chẳng phải chúng ta đang nói đến việc dùng tiền đè người sao?” Hàn Nhã Thanh không tức giận, ý cười trên mặt càng lan ra.
“Các cô muốn ba nghìn tỷ, đúng là mơ mộng hão huyền, tôi có sáu tỷ đây, cô cầm lấy sáu tỷ này rồi rời khỏi Xuyên.” Dương Trà My lấy trong túi ra một tấm séc, đưa cho Hứa Dinh Dinh.
“Ui cha, mẹ ơi! Không phải là nhà họ Dương các người phá sản, hết tiền rồi đấy chứ? Sáu tỷ mà cô Dương cũng có mặt mũi lấy ra.” Hàn Nhã Thanh nhìn tấm séc trong tay Dương Trà My rồi cố ý kêu lên.
“Cô nói bậy bạ gì đó, nhà họ Dương chúng tôi sao phá sản được? Cổ phiếu Tập đoàn Hằng Thần chúng tôi gần đây không ngừng tăng cao, tài sản của Dương thị tăng lên rất nhiều, hai lúa như mấy người không hiểu được đâu.” Khi nhắc đến nhà họ Dương, khuôn mặt Dương Trà My rõ ràng tự hào hơn, gần đây giá cổ phiếu của công ty đúng là đang tăng.
Đây cũng là lý do tại sao bà Tịch nóng lòng muốn Tịch Xuyên và Dương Trà My kết hôn.
“Đương nhiên, nhà họ Dương chúng tôi có giàu hơn nữa cũng không thể đưa cho loại người vô liêm sỉ các người, sáu tỷ này coi như tôi cho ăn mày.” Dương Trà My kiêu ngạo nhìn Hứa Dinh Dinh: “Hứa Dinh Dinh, sáu tỷ đã là nhiêu rồi, e rằng cả đời này cô cũng chưa thấy nhiều tiền như vậy đúng không?”
“Cô Hứa, sáu tỷ đúng là khá nhiều, cô cố gắng cả đời có lẽ cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, nên tốt nhất cô hãy câm số tiền này mà rời xa Xuyên, rời khỏi thành phố A đi.” Bà Tịch cũng có ý như Dương Trà My.
“Hứa Dinh Dinh, cầm lấy tiền rồi rời khỏi Xuyên, như vậy đối với cô hay Xuyên đều tốt. Cô nên hiểu rằng bây giờ chỉ có nhà họ Dương chúng tôi mới giúp được Xuyên, kẻ nghèo hèn vô dụng như cô không giúp được gì cho Xuyên đâu, sẽ chỉ làm liên lụy anh ấy thôi.” Dương Trà My nghe thấy lời của bà Tịch, cảm giác ưu việt càng thể hiện rõ hơn.
“Cô Dương, bây giờ nhà họ Dương đang nắm trong tay bao nhiêu cổ phần của Tập đoàn Hằng Thần?” Khoé môi Hàn Nhã Thanh cong lên, nhìn Dương Trà My cười như không cười.
“Nhà họ Dương chúng tôi nắm giữ 30% cổ phần, là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Hằng Thần, bây giờ ba tôi đang giữ chức chủ tịch Tập đoàn” Dương Trà My ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý, kiêu ngạo.
“Thì ra nhà họ Dương chỉ năm 30% cổ phần Tập đoàn, nếu có người nắm trong tay hơn 50% cổ phần, có phải chủ tịch Hằng Thần sẽ phải đổi người không?” Khoé môi Hàn Nhã Thanh hơi rướn lên, nụ cười trên mặt cô đầy ẩn ý.
“Sao có thể? Những cổ đông khác của Tập đoàn Hằng Thần không ai chiếm hơn 30% cổ phần cả, cổ đông lớn thứ hai cũng chỉ có 15%, tuyệt đối không thể vượt qua nhà họ Dương chúng tôi.” Dương Trà My nhìn Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt trào phúng: “Hai lúa đúng là không hiểu biết gì”
“Bao nhiêu năm nay Tập đoàn Hằng Thần vẫn luôn do nhà họ Dương chúng tôi năm quyên.” Dương Trà My rất kiêu ngạo bổ sung thêm một câu: “Tập đoàn Hằng Thần là một trong những công ty được đưa ra thị trường lớn nhất ở Thủ đô, cho nên đám hai lúa các người không thể tưởng tượng được sự lớn mạnh của nhà họ Dương chúng tôi đâu.”
“Ừm, nhà họ Dương đúng là rất lợi hại” Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Trà My, nghiêm túc gật đầu.
“Đó là điều đương nhiên, giá cổ phiếu của Tập đoàn Hằng Thần đang không ngừng tăng lên, tài sản của nhà họ Dương chúng tôi đương nhiên cũng sẽ tăng theo. Vì vậy thế lực của nhà họ Dương sẽ càng ngày càng lớn mạnh, sau khi tôi và Xuyên kết hôn sẽ có thể giúp được anh ấy.” Dương Trà My không nhìn ra sự khác thường trên mặt Hàn Nhã Thanh, cho rằng cô đang sợ hãi nên càng thêm tự đắc.
Mắt bà Tịch nhanh chóng lóe lên, bà ta chỉ muốn dựa vào nhà họ Dương để giúp Tịch Xuyên, bà ta cũng hiểu rõ tình hình Tập đoàn Hằng Thần hiện nay.
“Hứa Dinh Dinh, kẻ nghèo hèn vô dụng như cô lấy gì mà so sánh với tôi? Cho dù Xuyên nhất thời bị cô mê hoặc thì sau này anh ấy vẫn sẽ chọn tôi thôi, cho nên tôi khuyên cô nên rời xa Xuyên càng sớm càng tốt, đừng để sau này càng khó coi hơn.”
Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Trà My đang diễu võ giương oai không khỏi cười khẩy trong lòng, ai cho cô ta sự tự tin này?
“Cô Hứa, hy vọng cô có thể tự mình biết mình một chút mà rời khỏi Xuyên.” Thái độ bà Tịch lúc này càng cứng rắn, lạnh lùng hơn.
Hiển nhiên những gì Dương Trà My vừa nói đã có tác động đến bà Tịch. Nhà họ Dương càng mạnh thì Tịch Xuyên kết hôn với cô ta, nhà họ Tịch sẽ càng được nhiều lợi ích hơn.
Khoé môi Hàn Nhã Thanh hơi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ, thái độ của bà Tịch đã quá rõ ràng.
Hy vọng bà ta không hối hận!
“Hứa Dinh Dinh, cô nghe thấy chưa? Còn không mau rời xa Xuyên.” Dương Trà My thấy thái độ của bà Tịch thì càng dương dương tự đắc.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà hàng đột nhiên trở nên náo động, một nhóm người mặc âu phục giày da đi tới.
“Ơ, sao ba tôi lại đến đây?” Dương Trà My nhìn thấy người đi đầu không khỏi sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc.
“Có lẽ là nóng lòng tới bàn chuyện kết hôn với bà Tịch, bà Tịch, hãy nắm bắt cơ hội nhé.” Hàn Nhã Thanh là người hiểu rõ nhất vì sao những người đó lại tới, cô cố ý nói câu này cho bà Tịch nghe.
“Thì ra ba tới vì chuyện của mình.” Dương Trà My thực sự tin tưởng, vẻ mặt càng thêm hưng phấn.
Hàn Nhã Thanh: “...”
Dương Trà My này ngây thơ đến mức nào mà lại tin lời cô nói là thật như thế?!
Nếu Dương Lâm đến vì chuyện kết hôn của cô ta thì dẫn tất cả những người điều hành cấp cao của Hằng Thần đến làm gì?
Đầu Dương Trà My bị úng nước à?
“Hứa Dinh Dinh, cô mau đi đi, mau lên” Bà Tịch cũng coi là thật, thấy Dương Lâm dẫn người càng lúc càng tới gần, vội vàng đuổi Hứa Dinh Dinh.
Hiển nhiên bà ta sợ Dương Lâm nhìn thấy Hứa Dinh Dinh sẽ hiểu nhầm, bà ta sợ ảnh hưởng đến liên hôn của hai nhà, sợ cuộc liên hôn với nhà họ Dương sẽ bị huỷ bỏ.
Hàn Nhã Thanh: “...”
Moá!
Vừa nãy cô chỉ thuận miệng nói thôi, thế mà hai người này lại đều coi là thật?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...