Hàn Nhã Thanh cảm giác người phụ nữ đeo kính râm kia có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ thì người phụ nữ quay ra nhìn cô. Mặc dù người này đeo kính nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn có thể cảm nhận được sự hẳn học trong mắt cô ta.
Cả người Nhã Thanh cứng đờ, cô đột nhiên nhớ tới người phụ nữ trong khách sạn năm năm về trước.
Năm năm trước trong khách sạn, lúc ấy người phụ nữ kia cũng đeo kính râm, che kín mặt, dùng giọng giả để nói chuyện. Năm ấy trong mắt cô ta cũng vẻ hằn học kia, Hàn Nhã Thanh còn nhớ rất rõ.
Sau đó, vì để tránh mặt Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh không đi điều tra nữa. Hồi sau có đi tra xét lại nhưng cũng không tra ra được gì.
Vậy nên cho đến bây giờ cô cũng không biết người phụ nữ đã hại mình là ai.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh nheo lại, chiêu cao và dáng người của người kia tương đương với người phụ nữ năm nào.
Giờ phút này, cô ta chỉ đeo kính râm, không che mặt kín mít như năm năm trước, nhưng Hàn Nhã Thanh dựa theo ấn tượng vẫn nhận ra.
Nhưng tại sao người kia lại phải hại cô?
Nếu năm năm trước người này thực hiện được mục đích, hậu quả sẽ vô cùng khôn lường!
Người phụ nữ thu lại ánh mắt, ngẩng cao đầu rời đi, không một lời xin lỗi.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy lúc nãy cô ta cố ý.
Vê chuyện của năm năm trước, vì không tra đến cùng nên hiện tại cô cũng không thể nói gì.
Chỉ là sau khi người kia rời đi, ánh mắt Nhã Thanh càng thêm phân lạnh lùng.
Oan có đầu nợ có chủ, nếu năm năm trước chuyện là do người kia gây nên, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Người phụ nữ đi đến một chỗ cạnh cửa sổ, cách Hàn Nhã Thanh tương đối xa, cũng không nhìn cô nữa, dường như không hề nhận ra cô.
Mấy cô gái ngồi gần đó nhận ra Hàn Nhã Thanh, không khỏi thấp giọng bàn tán.
"Này, kia không phải Hàn Nhã Thanh sao? Nói thật, nhìn cũng chả xinh đẹp. Dương Tầm Chiêu sao lại đi cưới cô ta?"
"Không phải cậu ba Dương bảo sẽ mở họp báo nói rõ sao, chẳng lẽ là vì yêu thật?"
"Nếu cậu ba Dương yêu cô ta thì đã không đính hôn với nhà họ Cố. Hơn nữa, ngày đó người phụ nữ cậu ấy hôn ở cổng Nhà họ Đường rõ ràng không phải cô ta."
"Vậy người cậu ba Dương muốn kết hôn cùng là Cổ Doanh Doanh?"
"Cậu ba Dương có cưới Cổ Doanh Doanh hay không thì tớ không biết, nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ không cưới Hàn Nhã Thanh."
Người phụ nữ ngồi bên cửa sổ nghe được những lời kia, đôi tay bỗng siết chặt, cặp mắt dưới kính lộ ra tia âm u đáng sợ.
Tuy rằng Hàn Nhã Thanh ngồi cách xa cô ta, nhưng khi nhìn sang vẫn thấy được sự biến đổi nhỏ ấy.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy hai tay cô ta xoắn chặt lại, đôi mắt thì không giấu được hận ý.
Vì vậy, Hàn Nhã Thanh càng chắc chắn người phụ nữ năm đó hại cô và người kia là một.
Xem ra, cô phải đi điều tra chuyện này thật kỹ.
"Bé cưng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Hứa Dinh Dinh bước vào, nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, trực tiếp tiến tới.
"Không có gì, đều giải quyết xong rồi, không cần lo lắng cho tớ!" Hàn Nhã Thanh thu lại ánh mắt, không nhìn người phụ nữ kia nữa.
"Cậu với Dương Tầm Chiêu thế nào rồi? Sao tớ nghe được anh ấy cùng Cổ Doanh Doanh đính hôn?" Hứa Dinh Dinh bây giờ đã biết hai đứa nhỏ là của Dương Tầm Chiêu, cũng biết Dương Tầm Chiêu yêu Hàn Nhã Thanh.
Cho nên cô nàng thấy chuyện này thật kỳ quái.
Hàn Nhã Thanh nhìn cô bạn, cười một cái, chưa trả lời ngay.
"Cậu không lo lắng gì à? Người đàn ông ưu tú như Dương Tầm Chiêu đi đâu mà tìm được. Huống chi, người ta có ý với cậu, hai người cũng có hai đứa con rồi..." Giọng Hứa Dinh Dinh trầm xuống nhưng vẫn không giấu được vẻ sốt ruột của cô nàng.
Cô so với Hàn Nhã Thanh còn nóng lòng hơn ấy.
"Yên tâm đi, anh ấy đã là người đàn ông của tớ, tớ sẽ không để ai cướp ởi hết." Hàn Nhã Thanh nhìn Hứa Dinh Dinh cười nhàn nhạt.
Bây giờ, cô đã xác định mình có tình cảm với Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không buông tay, càng không để ai cướp anh đi.
Hứa Dinh Dinh: "..."
Này, cô mới đi có một tháng, rốt cuộc đã bỏ lỡ chuyện gì vậy?
Tiểu Thanh nhà cô đã thông suốt, nay đã đóng dấu bản quyền lên Dương Tầm Chiêu?
Lợi hại!
"Tớ dường như đã bỏ lỡ một màn hay thế kỷ." Hứa Dinh Dinh giờ đã yên tâm, cười đến nheo cả mắt, chỉ là nghĩ đến lúc ấy bản thân lại không ở thành phố A có chút tiếc nuối.
"Cũng không hẳn, những chuyện gần đây còn đặc sắc hơn cơ." Môi Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, trước mặt Hứa Dinh Dinh, cô hoàn toàn thoải mái, không giấu diếm điều gì.
Hàn Nhã Thanh đem mấy chuyện gần đây kể tóm tắt lại cho Hứa Dinh Dinh.
Hàn Nhã Thanh kể đến đoạn Lưu Vũ định bắt cóc cô, Hứa Dinh Dinh không nhịn được lập tức mắng người: "Mẹ nó, người nhà của Hàn Trung Dung đều không biết xấu hổ."
"Thế cậu với Dương Tầm Chiêu khi nào kết hôn?" Nhưng việc Hứa Dinh Dinh quan tâm hơn cả là hạnh phúc của Nhã Thanh: "À đúng rồi, chuyện về hai đứa bé, Dương Tầm Chiêu đã biết chưa?"
Hàn Nhã Thanh đang định trả lời thì có hai người phụ nữ đi đến trước mặt.
Hứa Dinh Dinh đưa mắt nhìn. Lúc hai người kia bước tới, sắc mặt cô liên thay đổi.
"Tịch phu nhân." Hứa Dinh Dinh hít một hơi, đứng lên, cất tiếng chào hỏi.
Hàn Nhã Thanh đoán ngay được thân phận của hai người này.
"Cô Hứa, chúng ta nói chuyện một chút." Bà Tịch nhìn Hứa Dinh Dinh với thái độ lịch sự, nhưng trong mắt không giấu được vẻ khinh thường.
Dương Trà My hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Dinh Dinh, dường như muốn xé nát cô ra.
"Bà Tịch, có chuyện gì vậy?" Hứa Dinh Dinh biết bà ta không thích cô, trước kia không, bây giờ càng không. Cô biết bà tìm cô tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Hứa Dinh Dinh không muốn nói chuyện cùng bà ta, nhưng dù sao đây cũng là mẹ của Tịch Xuyên. Cô không muốn làm Tịch Xuyên phải khó xử, nên dù không thích nhưng cô vẫn cố nhịn.
"Bảo bạn của cô tránh đi một lát." Bà Tịch liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, thái độ rất kiêu ngạo, còn có chút khinh thường chế nhạo.
Bà ta hiển nhiên nhận ra Hàn Nhã Thanh.
"Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, bà Tịch có gì cứ nói. Thanh Thanh không phải đi đâu cả." Hứa Dinh Dinh có thể nhẫn nhịn bà Tịch, nhưng cô tuyệt đối không cho phép bà ta cười nhạo Nhã Thanh.
"À, thì ra cô Hàn đây là bạn tốt của cô. Chuyện về cô Hàn dạo này thực sự là rất đặc sắc. Người ở thành phố A ai ai cũng biết, ai ai cũng hay." Dương Trà My như biết được điều gì kinh khủng lắm, trên mặt thấy rõ vẻ giêu cợt: "Nghe nói cô Hàn ép ông cụ Dương mình nhảy lầu, nghe nói cô còn bị cậu ba Dương đá, còn nghe nói cô không thể sinh con được nữa,...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...