Những phản ứng của cô lúc đó, rất hiển nhiên cũng là vì nghe được lời của Dương Bạc Vệ, chắc chắn cô nghĩ đến anh và cô có thể là anh em, cho nên lúc ấy ở trong lòng cô mới có chút chướng ngại.
Cho nên, thậm chí cô còn bài xích nụ hôn của anh.
Nhưng, về sau vì sao cô lại đến tìm anh?
Mặc dù bây giờ Dương Bạc Vệ đã tàn phế, nhưng hiệu suất làm việc thì vẫn có, chắc chắn kết quả giám định DNA là Dương Bạc Vệ biết tới nhanh nhất.
Nói như vậy, từ hôm qua đến giờ. Kết quả giám định mới vừa có.
Hiển nhiên khi Dương Bạc Vệ vừa nhận được kết quả đã gọi điện cho cô.
Nhưng chiều hôm qua cô đã đến đây rồi.
Cho nên, hẳn là cô vẫn chưa biết kết quả?
Dương Tầm Chiêu nhìn qua Hàn Nhã Thanh, lông mày anh hơi nhíu lại, anh có chút không hiểu hành động của cô, ban đầu rõ ràng cô có chút bài xích, vì sao sau đó lại chủ động như vậy.
Hôm qua, thế nhưng cô đã cho anh một niềm vui bất ngờ lớn.
Nghĩ đến sự chủ động hôm qua của cô, nghĩ đến sự triền miên ròng rã từ buổi chiều đến tận nửa đêm, khóe môi của Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, sau đó cúi người, ôm cô, hôn cô từng chút một.
“Đừng nghịch, em muốn ngủ.” Hàn Nhã Thanh cảm giác được anh hôn, nhưng không thể mở nổi mắt, cô quá mệt, quá mệt, chỉ muốn đi ngủ.
“Hôm qua, đi gặp Dương Bạc Vệ sao?” Dương Tầm Chiêu cắn nhẹ lỗ tai của cô, đột nhiên hỏi, giờ phút này, anh nói thẳng tên Dương Bạc Vệ, mà không phải ba, hoặc là trong lòng anh, anh đã không còn ba rồi.
Động tác đang đẩy anh ra của Hàn Nhã Thanh dừng lại, cô nhanh chóng mở mắt ra: “Anh đã biết rồi?”
Anh đã biết rồi sao? Làm sao anh lại biết được?
Mặc dù cô biết cô không phải là con gái của Dương Bạc Vệ nhưng, Dương Tầm Chiêu biết chuyện này, liệu có phải cô đã suy nghĩ nhiều không?
Dù sao Dương Bạc Vệ nghi ngờ cô là con gái của ông ta, đã nói rõ ràng Dương Tầm Chiêu và mẹ cô có thể có quan hệ!
“Vừa rồi Dương Bạc Vệ gọi điện thoại đến, đã có kết quả rồi, kết quả chứng minh, em không phải là con gái của ông ta.” Liên quan đến chuyện này, Dương Tầm Chiêu cũng không giấu cô, cũng không có khả năng giấu cô, vì chuyện này có quan hệ quá lớn.
“À.” Hàn Nhã Thanh còn đang suy nghĩ, nghe được lời của Dương Tầm Chiêu, cô cũng chỉ nhẹ nhàng nói, trên mặt cũng không có bất kỳ phản ứng kì lạ nào.
“Em đã sớm biết kết quả sẽ như vậy sao?” Dương Tầm Chiêu thấy được phản ứng của cô. Đôi mắt hơi híp lại, sau khi cô nghe được kết quả, phản ứng lại bình thản như vậy, không có chút kì lạ nào cả, cũng không mừng rỡ.
Rất hiển nhiên, cô đã sớm biết kết quả sẽ như vậy.
“Ừ, em đã sớm biết rồi.” Hàn Nhã Thanh nghe được sự khác lạ trong giọng nói của anh, nhìn thấy đôi mắt nheo lại của anh, nhanh chóng giải thích: “Em đã nhờ anh trai điều tra giúp kết quả giám định DNA của Dương Bạc Vệ, cho nên đã sớm biết…”
“Cho nên, sau khi em biết kết quả, mới đến tìm anh?” Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu híp lại vài phần, âm thanh ẩn chứa sự trầm thấp.
Kỳ thật đáp án này đã rất rõ ràng, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn hỏi như vậy.
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh biết không thể gạt anh được, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh, giọng nói của cô rõ ràng thấp đi mấy phần.
“Nếu như kết quả khác thì sao?” Dương Tầm Chiêu cảm giác được lúc này trong lòng anh đang phát run, kỳ thật lúc này, anh cũng biết rằng có hỏi vấn đề này thì cũng không có ý nghĩa gì cả, nhưng anh chính là không nhịn được muốn hỏi, anh muốn biết, nếu kết quả là cô ấy thực sự là con gái của Dương Bạc Vệ, cô sẽ làm thế nào?
Liệu cô sẽ vì vậy mà rời khỏi anh không? Liệu cô có giống như lần trước chạy trốn khỏi anh không?
Nghĩ đến loại khả năng đó, trong lòng của anh có một loại cảm giác đau đớn vô cùng, anh tuyệt đối sẽ không cho phép, tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
“Anh? Thật muốn nghe sao?” Hàn Nhã Thanh nhìn qua anh, âm thầm hít một hơi, biểu cảm có chút phức tạp.
“Ừ.” Dương Tầm Chiêu ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu.
“Vốn dĩ em nghĩ là, nếu như em tra được kết quả em quả thực là con gái của Dương Bạc Vệ, vậy em sẽ không để cho bất kỳ ai biết chuyện này, bao gồm cả Dương Bạc Vệ, bao gồm cả anh.” Lúc trước quả thật Hàn Nhã Thanh có tính toán như vậy, cho nên lời nói này của cô là sự khẳng định.
“Sau đó thì sao?” Điều này, Dương Tầm Chiêu đã sớm đoán được, nhưng đó không phải là điều anh muốn nghe.
“Sau đó, em vẫn muốn ở bên cạnh anh.” Lúc đó quả thật Hàn Nhã Thanh đã nghĩ như vậy, mặc dù cô biết khả năng này sẽ rất khó, có khả năng sẽ khiến cô phát điên, nhưng quả thật lúc ấy cô đã quyết định như vậy.
Dương Tầm Chiêu giật mình, thực sự giật mình, một đôi mắt cứ như vậy thẳng tắp nhìn cô, không hề cử động, cũng không nói gì.
Nhưng, không có ai biết, giờ phút này trong lòng của anh kích động đến như thế nào.
Anh vốn cho là cô sẽ rời đi, không nghĩ đến cô lại tính toán như vậy.
Cô vậy mà…
“Có phải anh cho là em rất bệnh hoạn?” Hàn Nhã Thanh thấy anh không nói lời nào, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Kỳ thật em cũng biết, cách làm đó của em là không đúng, thế tục sẽ không tha thứ.”
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng cúi đầu, hôn cô, ngăn chặn những lời nói sau của cô.
Không, anh không cảm thấy như vậy là bệnh hoạn, anh cảm thấy rất tốt, cực kỳ tốt, nếu đổi lại anh, anh cũng sẽ làm như vậy.
Chỉ là, anh không nghĩ đến người phụ nữ của anh lại giống anh như vậy.
Điều này chẳng phải đã nói rõ, cô ấy đã yêu anh? Mà hình như yêu rất sâu đậm.
Biết được điều này khiến trái tim anh càng thêm phát điên.
Nụ hôn của anh càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng kịch liệt, Hàn Nhã Thanh cảm thấy sắp không thể thở được rồi.
Lúc này anh và cô, vốn dĩ vẫn chưa rời giường, cho nên, lúc này cậu ba Dương muốn làm gì thì càng thuận tiện hơn.
Sau khi cậu ba Dương buông đôi môi của cô ra cũng không hề rời đi, mà dọc theo cổ của cô hôn một đường xuống phía dưới…
Thân thể của Hàn Nhã Thanh không nhịn được run lên: “Dương Tầm Chiêu, anh dừng lại, dừng lại…”
Hàn Nhã Thanh đưa tay ra, muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại nhanh chóng khống chế tay của cô, nụ hôn của anh tiếp tục hướng xuống phía dưới, hôn đến chỗ mẫn cảm của cô, cô âm thầm hít một hơi.
Nghĩ đến hôm qua anh đã làm ròng rã từ chiều, còn có sự điên cuồng lúc hơn nửa đêm, hiện tại Hàn Nhã Thanh có chút sợ anh.
Cô cảm thấy toàn bộ xương cốt của bản thân đều đã tan ra thành từng mảnh.
“Dương Tầm Chiêu, anh buông em ra trước đã, em đói rồi…” Hàn Nhã Thanh hiện tại quả thật đã đói, đêm qua hình như bọn họ đều không ăn cơm chiều, mà bây giờ đã là hơn chín giờ sáng.
“Ừ, anh cũng đói.” Dương Tầm Chiêu không ngẩng đầu lên, chỉ có âm thanh hơi khó chịu truyền đến, nhưng trong giọng nói của anh lại rất rõ ràng sự mập mờ.
Rất hiển nhiên, lúc này Dương Tầm Chiêu nói đói bụng, căn bản không cùng một chuyện với sự đói bụng của cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...