Hàn Nhã Thanh biết mình đang châm lửa, cô chính là cố ý, sau khi thấy được kết quả giám định ADN, cô đột nhiên muốn buông thả bản thân một lần, bằng không, cô đến nhà tìm anh để làm gì?
Cô đã đến rồi, đương nhiên là biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“em xác định sao? Ở đây? Xoa bóp?” Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, người phụ nữ này quá khác thường, khác thường đến mức anh có bản năng muốn phòng bị.
“Có quan hệ gì sao?” Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh chớp chớp, thân thái đó rất ngây thơ vô tội.
Dương Tầm Chiêu không có hành động gì, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Sau đó, Hàn Nhã Thanh thực sự đưa tay ra, ấn lên vai của anh.
Dương Tầm Chiêu âm thầm hít một hơi, đến cùng thì hôm nay người phụ nữ này là như thế nào?
“Hàn Nhã Thanh, nói đi, vì sao lại đột nhiên đến đây?” Người phụ nữ này trước đây chưa từng chủ động, lại đột nhiên biến thành chủ động như vậy, đây là một chuyện đặc biệt kì lạ.
Cho nên, Dương Tầm Chiêu kết luận, chắc chắn là cô có mục đích gì đó.
“Nhớ anh mà.” Bàn tay của Hàn Nhã Thanh vốn đặt ở trên vai anh lại đột nhiên nắm lấy cổ của anh, cô nhóm chân lên, mặt của cô hướng gần về phía anh, lời nói của cô nhẹ nhàng chậm rãi truyện về phía anh.
Âm thanh của cô không cao, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Đúng vậy, cô nhớ anh, thì chính là nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ, cho nên cô liên đến đây.
Vốn dĩ cô vẫn luôn không biết, tình cảm của cô đối với Dương Tầm Chiêu lại sâu đậm đến như vậy.
Là Dương Bạc Vệ đã khiến cô nhận rõ tình cảm của mình.
Một câu nhớ anh này, lại khiến cho đáy lòng của Dương Tầm Chiêu run rẩy, đây vẫn là lần đầu tiên người phụ nữ này chủ động thổ lộ với anh, mà còn trực tiếp như vậy, mập mờ như vậy, như vậy khiến anh không thể chống đỡ được.
“Có phải là có chuyện gì xảy ra hay không?” Nhưng mà, Dương Tầm Chiêu vẫn giữ vững lí trí của mình, cô đột nhiên nhiệt tình như vậy thực sự quá kì lạ.
Cô đột nhiên thổ lộ như vậy lại càng khiến cho anh có cảm giác rất không chân thật.
“Không có việc gì.” Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một hơi, lúc trước quả thật có việc, nhưng bây giờ đã không có nữa rồi, không có chuyện gì cả.
“Chính là nhớ anh thôi.” Mũi chân của Hàn Nhã Thanh càng kiễng lên cao hơn, mặt của cô cách gương mặt của anh càng gần hơn, khóe môi của cô hơi cong lên: “Rất nhớ, rất nhớ.”
Giờ khắc này, lý trí của Dương Tầm Chiêu tan rã trong nháy mắt, hiện tại anh đã không còn nghĩ được nhiều nữa.
Hiện tại trong mắt của anh, trong lòng anh chỉ có cô, một tiểu yêu tinh đang dụ dỗ anh.
“Hàn Nhã Thanh, lửa do em đốt, tự em phải phụ trách.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, giờ phút này trong đôi mắt thâm thuý đã nổi lửa.
Lửa này là do cô đốt, cho nên, cô phải phụ trách dập lửa, mặc kệ cô có mục đích khác hay không, anh đều không có ý sẽ bỏ qua cho cô.
“Vâng, em phụ trách dập lửa.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, cười khẽ một tiếng, lửa này do cô cố ý khơi lên, cho nên, cô sẽ phụ trách dập lửa!
“Hàn Nhã Thanh, đừng hối hận.” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, sau một giây, anh trực tiếp đặt cô ở trên tường của nhà tắm, hung hăng hôn lên cô.
Không hối hận, giờ phút này, Hàn Nhã Thanh đã bị anh hôn, cho nên, những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng.
Cô sẽ không hối hận, cô chỉ cảm thấy rất may mắn, đặc biệt may mắn. may mắn ông trời cũng không tàn nhẫn như vậy.
Vốn dĩ, Hàn Nhã Thanh quả thật không hối hận, nhưng về sau, cô hối hận rồi, thật sự hối hận.
Dương Tầm Chiêu quả thật không phải là người, sau khi anh điên cuồng quả thật khiến cho người ta không thể chịu được, về sau đó, mặc kệ cô có câu xin như thế nào, anh đều không có ý nghĩ bỏ qua cho cô.
Hàn Nhã Thanh cũng không biết mình đã ngủ như thế nào, trước khi ngủ cô đã nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã đen rồi, cô cũng không biết đã mấy giờ rồi, nhưng chắc chắn là đã rất muộn, cô nghĩ đến hai bé con, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với hai bé con ở nhà cô, cô vẫn muốn trở về nhà nhìn hai bé con.
Nhưng mà, đôi mắt của cô không mở ra được nữa.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô đang ngủ say, trong đôi mắt ẩn chứa vài phần cảm xúc phức tạp, hôm nay cô thực sự rất kì lạ, nhưng anh thích, nếu như về sau mỗi lần cô đều như vậy, thì anh rất hài lòng.
Dương Tầm Chiêu ôm cô vào ngực, ôm cô thật chặt, cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, Dương Tầm Chiêu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Dương Tầm Chiêu mở to mắt, nghe được là tiếng chuông điện thoại của cô, lúc này điện thoại của cô đang đặt ở dưới gối đầu của anh, có thể là tối hôm qua không biết làm sao lại để ở đó.
Cho nên, âm thanh lúc này anh nghe thấy, nhưng Hàn Nhã Thanh không nghe thấy, Hàn Nhã Thanh đang ngủ say, hôm qua thực sự cô đã quá mệt mỏi rồi.
Dương Tầm Chiêu sợ đánh thức cô, cho nên trực tiếp lấy điện thoại của cô ra, sau đó nghe máy.
“Thanh Thanh.” Điện thoại vừa kết nối, đã nghe được giọng nói của một người đàn ông truyền đến.
Giọng nói của đàn ông...
Nghe được giọng nói của người đàn ông lại thân thiết gọi Thanh Thanh như vậy, đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi nhíu lại.
Nhưng, anh chợt phát hiện ra giọng nói của người đàn ông này rất quen thuộc, rất giống như ai đó.
Bình thường, cả anh và Dương Bạc Vệ đều ít nói, giờ phút này lại thông qua điện thoại, âm thanh cũng có thay đổi, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn nghe được giọng nói đó giống với giọng của Dương Bạc Vệ.
Nhưng, vì sao Dương Bạc Vệ lại gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh? Hơn nữa còn trực tiếp kêu là Thanh Thanh?
Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi trâm xuống, không nói chuyện.
Dương Bạc Vệ cho là Hàn Nhã Thanh không nguyện ý nói chuyện với ông ta, dù sao thái độ hôm qua của Hàn Nhã Thanh với ông ta cũng không tốt lắm.
Cho nên, Dương Bạc Vệ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: “Thanh Thanh, đã có kết quả giám định ADN, cháu không phải con gái của bác.”
Giờ phút này Dương Bạc Vệ gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh chính là để nói chuyện này, giờ phút này, trong giọng nói của Dương Bạc Vệ mang theo sự thất vọng.
Mà phần thất vọng này, Dương Tầm Chiêu ở bên kia điện thoại cũng có thể nghe được rõ ràng.
Thân thể của Dương Tầm Chiêu rõ ràng cứng đờ, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt, anh nghe ra được giọng nói này chắc là của Dương Bạc Vệ.
Nhưng những lời này của Dương Bạc Vệ có ý gì?
Cái gì là kết quả giám định ADN? Gái gì là Hàn Nhã Thanh không phải con gái của ông ấy?
Tại sao anh nghe không hiểu những lời này?
Có phải là người gọi điện thoại không phải là Dương Bạc Vệ, chỉ là giọng nói hơi giống mà thôi? Giờ phút này Dương Tầm Chiêu có chút do dự, có chút nghi ngờ mình nghe nhầm.
Bởi vì ở bên trong cuộc gọi, ở bên trong điện thoại, Hàn Nhã Thanh cũng không lưu số, cho nên Dương Tầm Chiêu cảm thấy có thể là anh đã nghe nhầm rồi.
“Thanh Thanh, cháu có đang nghe không?” Dương Bạc Vệ ở bên kia điện thoại không nghe được âm thanh của Hàn Nhã Thanh, nhịn không được hỏi một câu.
“Vâng.” Giờ phút này trong lòng của Dương Tầm Chiêu có rất nhiều nghi ngờ, cho nên, anh ừ nhẹ một tiếng, bởi vì sợ bên kia nghe được sự khác thường, cho nên chỉ mơ hồ lên tiếng.
“Thanh Thanh, cháu nghe được là tốt, vốn dĩ bác cho là, chắc chắn cháu là con gái của bác, không nghĩ tới kết quả lại như vậy.” Giờ phút này, hiển nhiên Dương Bạc Vệ không có nghe được sự khác thường, tiếp tục tự nói chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...