Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

“.. Đầu dây bên kia lại một lần nữa trầm xuống. Lần im lặng này thời gian dài hơn lần trước, bầu không khí tựa hồ cũng lắng xuống một cách rõ rệt, nhưng cuối cùng anh vẫn lên tiếng hỏi: “Tại sao đột ngột như vậy?”

“Là hợp đồng hôn nhân, thời hạn một năm.” Hàn Nhã Thanh không chút che giấu. Có những chuyện cô không muốn nói, nhưng nếu học trưởng đã muốn biết thì nhất định sẽ điều tra ra. Nhưng nếu học trưởng thực sự đi điều tra, cô sợ Dương Tầm Chiêu phát hiện ra sự bất thường, chẳng bằng cô nói rõ cho xong, hơn nữa chuyện này cô cũng không có ý định giấu học trưởng.

Cô và học trưởng quen biết nhau mười mấy năm về trước. Lúc đó anh bị thương, còn bị người khác truy kích. Trong tình cảnh khó khăn đó, cô mang theo anh trốn tránh kẻ địch một cách tài tình.

Kể từ sau chuyện đó, anh tìm được cô, sau đó bắt đầu dạy cô rất nhiều thứ, nhiều chuyện mà người bình thường vốn dĩ chưa từng trải qua.

Bởi vì tai nạn của mẹ, cũng bởi vì cô và mẹ nhiều năm qua sống nương tựa lẫn nhau, chịu không biết bao nhiêu uất ức, cho nên cô hiểu bản thân mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ.

Vì vậy cô không những không bài xích những thứ kia, mà còn học rất nghiêm túc, rất nỗ lực.

Sau đó mẹ cô qua đời, cô trở về nhà họ Hàn. Học trưởng vẫn thường đến dạy cô như trước, thậm chí còn huấn luyện cô. Đương nhiên, học trưởng mỗi lần đến đều tới vô tung, đi vô ảnh, ngay cả cô khi đó cũng không biết được thân phận thật sự của học trưởng.

Mẹ của cô là nhà tâm lý học. Cô từ nhỏ đã quen tai quen mắt, cộng thêm học trưởng cho cô xem rất nhiều sách về phương diện này, cho nên cô chọn theo học ngành tâm lý học tội phạm tại nước M.


Vừa mới nhập học chẳng bao lâu, học trưởng liền tìm được cô. Lúc đó cô không chỉ học những kiến thức dạy ở trên trường, mà còn phải tiếp thu sự huấn luyện của học trưởng về một số khía cạnh chuyên ngành.

Hiện tại, học trưởng là cấp trên của cô, nhưng đối với cô mà nói, học trưởng càng giống như một người anh trai.

“Ừm, biết rồi” Âm thanh của người đàn ông tuy rằng vẫn trầm như trước, nhưng ngữ khí đã khôi phục được sự tự nhiên thường ngày.

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Nhã Thanh sắp xếp tài liệu vụ án gửi học trưởng xong, liền đi thăm bé Hạo. Nhìn thằng bé đang say giấc nồng, khóe miệng Hàn Nhã Thanh chậm rãi cong lên, đặt một nụ hôn lên má thằng bé.

chuyện gì e rằng sẽ chẳng bao giờ chủ động gọi điện cho anh. Nhưng mà đáy lòng anh dường như vẫn chờ đợi, nhưng chờ đợi điều gì thì ngay cả anh cũng không rõ.

“A? Cái gì?” Hàn Nhã Thanh vừa tỉnh dậy, nhất thời không phản ứng kịp, hơn nữa rõ ràng là anh gọi cho cô, tại sao lại hỏi cô có chuyện gì cơ chứ?

Nghe thấy giọng điệu mang theo chút mơ màng của cô, Dương Tâm Chiêu có chút sửng sốt. Cô gọi điện thoại chắc không phải có chuyện tìm anh, mà chỉ đơn giản muốn gọi điện cho anh mà thôi, nếu không cô đã không có phản ứng mơ hồ như vậy. Nghĩ đến loại khả năng này, khóe môi Dương Tâm Chiêu bất giác cong lên.

“Lúc trước gọi điện thoại đến là có chuyện gì sao?” Nhưng mà cậu ba Dương vẫn kiêu ngạo, cảm thấy bản thân mình cần tìm một cái cớ.

“Em không có... Hàn Nhã Thanh theo bản năng đáp lại, cô đâu có gọi điện cho anh chứ, chỉ là đột nhiên nhớ tới đêm qua Đường Minh Hạo cầm điện thoại của cô, cho nên có khả năng là Đường Minh Hạo gọi, liền lia lịa chữa cháy: “Có thể là do không may đụng vào, không may ấn nhầm nút gọi.”

Mặt Dương Tâm Chiêu lập tức đen lại, không may ấn nhầm? Đến có việc tìm anh cũng không phải, mà chỉ là gọi nhầm thôi ư?

Ngay tức khắc Dương Tầm Chiêu liền tắt điện thoại.

Thư ký Ngô nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình nhanh chóng thay đổi sắc mặt, kinh hãi trút ra một ngụm khí lạnh. Tại sao lúc trước coi như trời trong nắng ấm, mà vừa chớp mắt liền biến thành mây đen dày đặc rồi?

Chẳng lẽ sự xuất hiện của mình khiến tổng giám đốc khó chịu như vậy sao?


Năm năm trước, bởi vì anh ta không thể ngăn được người phụ nữ kia, tổng giám đốc liên điều anh ta đến nơi này. Đã năm năm trôi qua, chẳng lẽ tổng giám đốc vẫn còn chưa tha thứ cho anh sao?

Xem ra chuyện muốn quay lại của anh ta trong khoảng thời gian ngắn này không có hi vọng gì rồi. Mệnh anh ta sao lại khổ như vậy chứ?

Hàn Nhã Thanh nhìn điện thoại bị tắt đi, đầu lông mày hơi nhíu lại. Dương Tầm Chiêu nói lúc trước cô gọi điện cho anh, còn cố ý gọi điện lại, chắc chắn chuyện này không thể nhầm lẫn rồi. Vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là Đường Minh Hạo lúc cầm điện thoại của cô đã gọi cho Dương Tâm Chiêu.

Nhưng mà Đường Minh Hạo tại sao lại phải gọi cho Dương Tâm Chiêu?

Nhưng mà cô vừa nghe thấy âm thanh từ đầu dây bên kia, có lẽ Dương Tâm Chiêu đang ở sân bay, chắc vừa mới hạ cánh. Bay mười mấy tiếng mới đến nơi, hôm nay chắc sẵn sẽ không thể trở về được. Cho nên cả ngày hôm nay cô đều có thể ở bên cạnh hai bảo bối rồi. Chuyện này đối với cô mà nói là một chuyện tốt.

Biết Dương Tâm Chiêu không thể nhanh chóng trở về như vậy, Hàn Nhã Thanh cũng không vội trở về mà đưa con đi mua ít đồ. Nghĩ đến hai đứa nhỏ dù sao cũng đến đây rồi, cô trong thời gian này cũng không thể trở về nước M, cho nên hai đứa trẻ cũng phải ở đây một đoạn thời gian, cho nên có những thứ phải chuẩn bị đầy đủ.

Trong vali của Đường Minh Hạo toàn bộ đều là đồ chơi hằng ngày hay chơi, đến quần áo cũng không mang theo, cho nên đều phải mua mới toàn bộ. Mua sắm đồ xong liền đi ăn, khi trở về nhà đã gần tám giờ rồi. Hai đứa trẻ cũng đã thấm mệt, chẳng lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Hàn Nhã Thanh ngủ lại với con ở nhà Hứa Dinh Dinh.

Nhưng sang ngày thứ hai, Hàn Nhã Thanh vẫn gọi điện thoại cho Dương Tâm Chiêu. Nếu như Dương Tầm Chiêu trở vê thì cô chắc chắn cũng phải về.


Nhìn số điện thoại của cô hiển thị trên màn hình, Dương Tâm Chiêu nghĩ đến chuyện lần trước cô nói chẳng may ấn nhầm, sắc mặt anh trầm xuống, nhưng mà vẫn bắt máy.

Nếu như lần này lại gọi nhầm...

“Ông xã, khi nào anh về?” Nghe thấy âm thanh ôn nhu dịu dàng của Hàn Nhã Thanh truyền đến, sắc mặt anh như giãn ra một chút.

“Phải ngày mai.” Nghe cuộc điện thoại của cô như vậy khiến anh có luôn có một cảm giác kỳ lạ, giống như hai người họ đã có sự tự nhiên hòa hợp của đôi vợ chồng lâu năm.

“Được, vậy anh cố gắng nghỉ ngơi, chú ý an toàn.” Trong giọng của Hàn Nhã Thanh có mang theo ý cười.

“Ừm” Dương Tầm Chiêu trầm giọng đáp, câu trả lời không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng mà khóe môi anh hơi cong lên, nếu không chú ý thì rất khó có thể phát hiện ra.

Ngày mai, chờ anh trở về...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui