Nhưng mà, Hàn Nghiên Nghiên muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh xui xẻo, hơn nữa, cô ta muốn tận mắt nhìn thấy...
Hàn Nghiên Nghiên biết bên ngoài có người đang đợi, nhưng Hàn Nghiên Nghiên sợ Hàn Nhã Thanh không đi qua đường đó, cô ta sợ Hàn Nhã Thanh sẽ chạy mất.
Đương nhiên, Hàn Nghiên Nghiên lo lắng chuyện này cũng đúng, bọn họ vốn đã sắp xếp người trong phòng của Hàn Nhã Thanh, nhưng Hàn Nhã Thanh không sập bẫy.
Hàn Nghiên Nghiên nghĩ, Hàn Nhã Thanh có thể đã phát hiện được gì đó, nếu Hàn Nhã Thanh phát hiện ra rồi thì sẽ không đi con đường bình thường hay đi mà ngược lại sẽ chọn một con đường khác, đến lúc đó kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại.
Ngoài cổng nhà họ Hàn có camera giám sát, những người đó không dám ra tay ngoài cổng nhà họ Hàn, cho nên sẽ ra tay cách đó xa một chút.
Thực ra Hàn Nhã Thanh lái xe đến, nhưng lúc nãy khi Hàn Nhã Thanh ở trong phòng của ông cụ, Lưu Vũ đã cho người cạy khóa cửa xe của Hàn Nhã Thanh, sau đó cho người lái xe của Hàn Nhã Thanh đi.
Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy xe của cô, đôi mắt hơi nheo lại lộ ra mấy phân lạnh lùng, các người được lắm.
Dám ăn trộm xe của cô? Được, rất tốt!
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh biết rõ chuyện hôm nay chắc chắn không phải trộm xe đơn giản như vậy.
"Chị, chúng ta đi taxi đi? Phía trước không xa có thể đón taxi" Hàn Nhã Thanh nhìn Hàn Nhã Thanh, cười rất đắc ý, vân mà là mẹ cô ta có tầm nhìn xa, đã cho người lái xe của Hàn Nhã Thanh đi. Nếu không thì có khả năng Hàn Nhã Thanh sẽ lái xe chạy đi.
Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn Hàn Nghiên Nghiên, Hàn Nghiên Nghiên mời cô “nhiệt tình” như vậy chắc chắn có mục đích.
Hàn Nhã Thanh biết trong phòng cô lúc này có người, hơn nữa không phải người nhà họ Hàn, rất có thể là người Lưu Vũ mời từ bên ngoài vê, cho nên cô tuyệt đối không thể trở về phòng.
Giặc ở trong tối ta ở ngoài sáng, cô cũng không biết rõ tình huống, cho nên không thể mạo hiểm quay lại.
Đương nhiên, Hàn Nghiên Nghiên nhiệt tình muốn ra ngoài với cô như vậy, hẳn là bên ngoài cũng không yên ổn gì.
Hàn Nhã Thanh mặc kệ cô ta, xoay người tiếp tục đi ra ngoài.
Hàn Nghiên Nghiên nhìn Hàn Nhã Thanh đi ra ngoài, hai mắt liên lóe lên, khóe môi khẽ cười, đương nhiên là cô ta sợ Hàn Nhã Thanh chạy thoát, cho nên đi theo sau lưng Hàn Nhã Thanh.
Sợ Hàn Nhã Thanh nghỉ ngờ, cho nên mới chủ động nói chuyện với Hàn Nhã Thanh, dáng vẻ trông vô cùng nhiệt tình!!!
Ra khỏi cổng, khi đi đến ngã tư phía trước, Hàn Nhã Thanh mỉm cười, sau đó rẽ sang phía đông.
Hàn Nghiên Nghiên sửng sốt, cô ta biết những người do mẹ cô ta sắp xếp đều ở phía tây, nếu Hàn Nhã Thanh đi về phía đông, những người đó sẽ không thể bắt được Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nghiên Nghiên nhanh chóng bắt lấy tay Hàn Nhã Thanh, không nói lời nào kéo Hàn Nhã Thanh đi về phía tây: "Chị, chúng ta đi bên này, bên này có taxi.”
“Không, tôi đi hướng đông.” Hàn Nhã Thanh dùng sức thoát khỏi Hàn Nghiên Nghiên, sau đó muốn tiếp tục đi về hướng đông.
Hàn Nhã Thanh gấp gáp chạy lên kéo Hàn Nhã Thanh lại lần nữa, Hàn Nghiên Nghiên nghĩ ở đây camera giám sát không thấy được, cô
ta kéo Hàn Nhã Thanh đi về phía tây vài bước, sau đó dùng sức đẩy Hàn Nhã Thanh về phía trước.
Cô ta muốn đẩy Hàn Nhã Thanh qua đó, sau đó gọi những người đó đến bắt Hàn Nhã Thanh.
Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh xoay người, liên khéo léo tránh ra.
Hàn Nghiên Nghiên đẩy hụt, vừa rồi cô ta dùng sức quá lớn, nhất thời không thu lại được, nên trực tiếp lao về phía trước.
Hàn Nghiên Nghiên vốn muốn gọi người đến bắt Hàn Nhã Thanh, nhưng cô ta lao tới phía trước không kịp thắng lại, sắp ngã xuống đất vì vậy nhất thời không có thời gian kêu lên.
Đợi đến lúc cô ta khống chế được tốc độ, lúc muốn gọi người đến thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Hàn Nhã Thanh.
"Hàn Nhã Thanh, cô đừng chạy, tôi nói cho cô biết, đêm nay mẹ tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, vốn đã sắp xếp người ở trong phòng của cô, nhưng cô không về phòng nên cô thoát được một kiếp, nhưng cô nhất định không ngờ tới mẹ tôi đã sắp xếp thêm người ở bên ngoài, lần này cô nhất định không chạy thoát được đâu, các người nhanh lên, mau bắt Hàn Nhã Thanh lại, đừng để cô ta chạy mất, nếu để Hàn Nhã Thanh chạy mất thì các người đừng mơ cầm được một đồng nào. “Hàn Nhã Thanh là chuyên gia tâm lý học tội phạm, mọi chuyện đến bây giờ cô đã đoán được đại khái rồi.
Lúc này, cô cố ý hét lên như vậy để những người đó lâm tưởng Hàn Nghiên Nghiên là cô.
Cô cố ý nói kế hoạch của Lưu Vũ chính là để những người đó tin.
Nếu không phải con gái của Lưu Vũ thì làm sao có thể biết được kế hoạch của Lưu Vũ.
Mà vào lúc này, cô cố ý nói rõ ràng như vậy, sau đó, cho dù Hàn Nghiên Nghiên có nói ra kế hoạch của Lưu Vũ thì những người đó sẽ cho rằng là bởi vì Hàn Nghiên Nghiên nghe được những gì cô vừa nói, bọn họ sẽ không tin lời của Hàn Nghiên Nghiên.
Hàn Nhã Thanh biết chuyện này là do Lưu Vũ và Hàn Nghiên Nghiên lên kế hoạch, hôm nay lại để cho Hàn Nghiên Nghiên tự mình nếm hậu quả đi.
Nhưng mà lúc này, Hàn Nhã Thanh không ngờ Lưu Vũ và Hàn Trung Dung lại nhẫn tâm, lại mất hết nhân tính như vậy.
Hàn Nhã Thanh hét xong, Hàn Nghiên Nghiên sửng sốt, nhất thời còn chưa hoàn hồn.
Khi những người đang ẩn nấp xung quanh nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh, họ nhanh chóng chạy ra ngoài và trực tiếp bao vây Hàn Nghiên Nghiên.
Hàn Nhã Thanh đã nói rõ kế hoạch của bọn họ, cho nên bọn họ cũng không nghỉ ngờ, hơn nữa bọn họ tưởng Hàn Nhã Thanh là người của “mình, cho nên bọn họ cũng không đề phòng Hàn Nhã Thanh.
Bọn họ trực tiếp trói Hàn Nghiên Nghiên trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Tổng cộng có ba người lao ra, tất cả đều là đàn ông, cao lớn vạm vỡ, động tác rất nhanh, chắc chắn phải biết một số kỹ năng đấm đá.
"Không, không phải, các người bắt lâm rồi, tôi không phải Hàn Nhã Thanh, cô ta, cô ta mới là... Sau khi Hàn Nghiên Nghiên hoàn hồn thì liều mạng hét lên.
Một trong số những người đàn ông đó nghe thấy Hàn Nghiên Nghiên nói vậy thì hơi sững sờ, có chút nghi ngờ nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Mẹ tôi nói rồi, khi mọi việc xong xuôi sẽ đưa số tiền còn lại cho các người.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ hơi nghi ngờ của người đàn ông đó thì vội vàng nói một câu.
Hàn Nhã Thanh không biết Lưu Vũ cho người bắt cô là muốn làm gì? Cô cũng không biết Lưu Vũ muốn làm gì với cô?
Chẳng qua, khi Hàn Nhã Thanh nói xong câu này cũng đủ để tóm lượt tất cả.
Cô còn cố ý nhắc đến chuyện nhạy cảm như tiên bạc, người đó không nghi ngờ gì nữa, trực tiếp lấy ra một tấm vải bịt miệng Hàn Nghiên Nghiên lại.
"Không... không phải..." Hàn Nghiên Nghiên còn chưa nói xong đã bị bịt miệng, cũng không phát ra âm thanh được.
Hàn Nghiên Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, sắc mặt trong chốc lát tái nhợt, sợ hãi đến toàn thân phát run.
Hàn Nghiên Nghiên không biết Lưu Vũ định làm gì, nhưng Hàn Nghiên Nghiên biết, cho nên Hàn Nghiên Nghiên sợ, rất sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng!
Nhưng vào lún không thể nói chuyện, cũng không cử động được.
Hai người trực tiếp nhấc Hàn Nghiên Nghiên lên, sau đó bước nhanh tới một chiếc xe tải bên đường, ném Hàn Nghiên Nghiên vào bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...