"Chuyện lần này liên quan đến chuyện lớn cả đời Tầm Chiêu, nó không thể không quan tâm." Ông cụ Dương híp mắt lại: "Nhưng cho dù nó trở về thì chưa chắc Tầm Chiêu sẽ nghe lời nó, với thái độ của Tầm Chiêu thì cho dù Bạc Vệ không cho nó cưới Hàn Nhã Thanh, nó cũng sẽ không đồng ý."
"Đương nhiên tôi biết chuyện này, nó sẽ không nghe lời ai trong chuyện này." Bà cụ Dương thở dài, trong con ngươi càng thêm kiên định: "Nhưng Bạc Vệ trở về, Tầm Chiêu chắc chắn sẽ về nhà. Chỉ cần Tầm Chiêu về nhà, việc này càng dễ làm, tôi có cách làm cho nó và Hàn Nhã Thanh chia tay."
"Có vẻ bà đã lên kế hoạch xong xuôi?" Ông cụ Dương nhìn bà ta, đôi mắt sáng lên.
"Ừ." Bà cụ Dương hơi gật đầu, tuy rằng trong lòng còn có chút mâu thuẫn, nhưng bà ta biết phải làm như vậy, không được do dự, bà ta làm tất cả chỉ muốn tốt cho Tầm Chiêu, sau này Tầm Chiêu sẽ hiểu.
"Được, tôi lập tức cho người đón Bạc Vệ về nhà." Ông cụ Dương cũng không có vội hỏi kế hoạch của bà cụ Dương, ông cụ Dương lập tức gọi điện thoại nói người bên kia nhanh chóng đưa Dương Bạc Vệ trở về.
"Ông gọi cho Tầm Chiêu nói tối nay nó về nhà đi." Bà cụ Dương hơi híp mắt, có một số việc nếu đã quyết định thì không thể do dự, bà ta phải làm như vậy.
Ông cụ Dương nhìn bà ta một cái, sau đó gọi cho Dương Tầm Chiêu điện thoại vang lên mấy tiếng, Dương Tầm Chiêu mới nghe điện thoại.
"Ba cháu về nhà, tối nay cháu về nhà một chuyến." Ông cụ Dương không đợi Dương Tầm Chiêu lên tiếng đã ra lệnh, sau đó cũng không cho Dương Tầm Chiêu cơ hội từ chối đã cúp điện thoại.
Dương Tầm Chiêu nhìn điện thoại bị ngắt kết nối thì sắc mặt lập tức trầm xuống, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh.
Ba anh về nhà? Đúng là chuyện hiếm lạ!!
Năm đó, sau khi mẹ anh rời khỏi nhà họ Dương thì ba anh gần như không quan tâm anh, sau đó ông cụ Dương đón Dương Tầm Trung trở về.
Nhưng ba anh cũng không quan tâm đến Dương Tầm Trung.
Ba anh không quan tâm bọn họ, cũng không quan tâm chuyện công ty, không quan tâm mọi chuyện nhà họ Dương.
Anh không biết ba mình quan tâm cái gì? Để ý cái gì?
Ba thường xuyên ở trong thư phòng cả ngày, không có ai biết ông ta đang làm cái gì.
Tuy rằng mỗi ngày ba ở nhà nhưng anh hiếm khi thấy mặt ông ta, lúc gặp mặt cũng sẽ không nói chuyện, sau khi mẹ rời đi thì có lẽ anh và ba mình nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay.
Hơn hai năm trước, ba anh xảy ra tai nạn xe, hai chân tàn phế, từ đó ngày càng quái gở, lúc ấy ba từ chối gặp bất cứ ai, không cho bất kỳ ai tới gần.
Sau đó Kim Ngọc Ngân vào nhà họ Dương, phụ trách chăm sóc Dương Bạc Vệ.
Khi đó Dương Bạc Vệ từ chối người nhà họ Dương nhưng lại không từ chối Kim Ngọc Ngân chăm sóc, nhưng mấy tháng sau, Dương Bạc Vệ lại kiên trì chuyển đến viện điều dưỡng, từ đó về sau không quay về nhà họ Dương.
Anh đã từng đến viện điều dưỡng thăm hỏi, nhưng ba từ chối gặp mặt.
Hiện tại ba lại đồng ý về nhà?
Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại, anh biết ba nhất định sẽ không chủ động quay về.
Cho nên chắc chắn ông cụ cho người đón về.
Dương Tầm Chiêu nắm điện thoại trong tay thật chặt, hai năm, trong hai năm, hai ba con chưa từng gặp nhau một lần.
Cho nên anh biết rõ việc làm của ông cụ Dương, biết rõ ông cụ Dương có mục đích khác nhưng anh vẫn trở về.
Anh vốn muốn gọi cho Hàn Nhã Thanh hẹn cô ra ngoài, Dương Tầm Chiêu thầm thở dài, nắm chặt điện thoại, không gọi cho cô nữa.
Dương Bạc Vệ chịu sự cưỡng ép quay về nhà, nhưng ông ta không hề có hành động kháng cự, thứ nhất, ông ta biết ông cụ Dương đã quyết định thì ông ta phản kháng cũng vô dụng, thứ hai, cơ thể ông ta không phản kháng nổi.
Trong tai nạn xe hai năm trước, tuy rằng ông ta nhặt được cái mạng, nhưng hai chân lại không thể đứng lên, nửa đời sau ông ta chỉ có thể trôi qua trên xe lăn.
"Cậu Dương, ông, ông đã trở về." Kim Ngọc Ngân nhìn thấy ông ta thì sửng sốt, vẻ mặt nhất thời cực kỳ phức tạp, không nhìn ra được kinh ngạc nhiều hơn hay là vui mừng nhiều hơn.
Dương Bạc Vệ nhìn ả ta một cái, không nói gì.
"Ông thật sự đã trở lại, thật là tốt quá, thật là tốt quá, thật là thật là tốt quá." Sau khi Kim Ngọc Ngân lấy lại tinh thần, liên tục nói mấy tiếng thật là tốt quá, không che giấu được vẻ mặt vui sướng lúc này.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng đi tới, bà cụ Dương nhìn Kim Ngọc Ngân một cái, trong mắt lóe lên sự không vui nhưng cũng không nói gì.
Bà cụ Dương nhìn Dương Bạc Vệ, trên mặt rõ ràng mang theo sự kích động: "Cuối cùng con trai tôi cũng về nhà."
Dương Bạc Vệ ngước mắt lên, khi ông ta nhìn về phía bà cụ Dương thì sắc mặt hơi dịu lại, nhưng lúc nhìn về phía ông cụ Dương thì sắc mặt lập tức trầm xuống: "Ông đón tôi về nhà làm gì?"
Giọng điệu rất lạnh, không mang theo tình cảm gì.
Ông ta biết ông cụ cưỡng ép ông ta về nhà chắc chắn là có việc!
Hai năm nay, ông ta và người nhà họ Dương đã cắt đứt, mấy năm nay, ông ta chỉ gặp người nhà họ Dương duy nhất là bà cụ Dương.
"Sao vậy? Không thể đón con về nhà sao?" Ông cụ Dương nghe giọng điệu của ông ta thì nổi giận: "Hai năm nay con không về nhà, con định ở viện điều dưỡng cả đời sao?"
Ông cụ Dương đã sớm từ bỏ đứa con trai này, hôm nay nếu không phải bởi vì chuyện của Tầm Chiêu thì ông cũng sẽ không cho người đón ông ta trở về.
"Ông làm gì vậy, vất vả lắm Bạc Vệ mới trở về, ông hung dữ cái gì?" Bà cụ Dương trừng mắt nhìn ông cụ Dương một cái, sau đó đẩy xe lăn Dương Bạc Vệ đi đến phòng khách.
Ông cụ Dương cũng hiếm khi không tiếp tục nổi giận, không nói nữa.
Khóe môi Dương Bạc Vệ hơi nhếch lên, không lên tiếng nữa.
Mấy năm nay, ông ta chưa bao giờ quan tâm chuyện bên ngoài, ông ta không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cho nên ông ta cũng không biết vì sao ông cụ đột nhiên đón mình về nhà.
Ông ta vào phòng khách, ánh mắt bản năng quan sát xung quanh.
"Đã nói chuyện con về nhà với Tầm Chiêu rồi, có lẽ nó sẽ nhanh chóng trở về." Bà cụ Dương nhìn thấy ông ta nhìn xung quanh thì cười khẽ nói một câu.
Dương Bạc Vệ hơi nhíu mày, cũng không nói gì.
Lúc này Kim Ngọc Ngân đang ở một góc gọi điện thoại, ả gọi cho Dương Tầm Trung, ả nói chuyện Dương Bạc Vệ về nhà cho Dương Tầm Trung biết để Dương Tầm Trung cũng trở về, nhưng Dương Tầm Trung rõ ràng cũng không coi ra gì, lúc này anh ta đang chơi bời ở bên ngoài, nói hai câu đã không kiên nhẫn cúp điện thoại.
Đối với Dương Tầm Trung mà nói, Dương Bạc Vệ còn xa lạ hơn người xa lạ, từ nhỏ đến lớn Dương Bạc Vệ chưa từng chủ động nói chuyện với anh ta, đừng nói đến hành động ôm hôn thân mật, cho nên anh ta vốn không có tình cảm gì với Dương Bạc Vệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...