Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Trác Hiểu Lam mà anh biết vẫn luôn là người kiêu ngạo, phản ứng và lời nói lúc này của cô ta rất bình thường.

Nhưng anh luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

“Hiểu lầm chị gây ra, chị sẽ nghĩ cách giải quyết, chị cúp trước.” Sau khi nói xong thì Trác Hiểu Lam trực tiếp cúp máy, giọng nói kia vô cùng lạnh lẽo, không còn phần thân thiết duy nhất đối với anh như bình thường nữa.

Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt Trác Hiểu Lam lập tức trở nên trắng bệch, trắng đến mức gần như không nhìn thấy chút màu máu nào, cô ta không ngờ Dương Tầm Chiêu lại đối xử cô ta như vậy?

Cô ta cho rằng, ít nhất anh sẽ tin tưởng lời cô ta nói, cô ta cho rằng, ít nhất ở trong lòng anh, cô ta vẫn có một vị trí đặc biệt, cô ta cho rằng, cho dù cô ta làm gì, anh cũng sẽ không nghi ngờ cô ta.

Thái độ vừa rồi của anh, giọng điệu vừa rồi của anh, lời nói vừa rồi của anh, tổn thương sâu sắc đến cô ta.

Anh có biết? Tất cả những gì cô ta làm đều là vì anh, cô ta không muốn nhìn anh càng lún càng sâu, cô ta không muốn nhìn anh sau này phải đau khổ.

Vì anh, thậm chí cô ta không ngại làm những chuyện vi phạm đến nguyên tắc của mình kia.

Nhưng anh thì sao? Vậy mà anh lại tuyệt tình với cô ta như vậy?


“Viện trưởng, chị sao rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Trợ lý nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, hơi lo lắng.

“Bên ngoài bệnh viện có phóng viên không?” Trác Hiểu Lam lặng lẽ thở ra một hơi, để mình bình tĩnh lại, cô ta biết, bây giờ cô ta nhất định phải đi làm một số việc.

“Có, vừa rồi có hai phóng viên muốn tiến vào, nhưng đã bị bảo vệ ngăn lại, phóng viên bây giờ bắt tin nhanh nhẹn thật đấy, tốc độ vô cùng nhanh, tin tức ông cụ Dương nằm trong bệnh viện của chúng ta vừa truyền ra ngoài chưa được bao lâu, phóng viên đã chạy đến cả rồi, nói thật, có đôi khi cảm thấy phóng viên bây giờ quả thật rất đáng sợ.” Khi trợ lý nói đến phóng viên, không nhịn được lắc đầu.

“Em đi sắp xếp một chút, chị muốn gặp những phóng viên kia.” Trác Hiểu Lam liếc nhìn cô ta, ánh mắt chợt lóe, nhưng trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc.

“Viện trưởng muốn gặp phóng viên?” Trợ lý sửng sốt, đôi mắt trợn tròn: “Viện trưởng muốn làm gì?”

Trác Hiểu Lam không trả lời, chỉ là đôi mắt thoáng vẻ nặng nề.

“Viện trưởng, lúc này gặp phóng viên, sợ rằng sẽ gây nên phiền toái không cần thiết, e rằng bọn họ...” Trợ lý là một người nhiệt tình mà không hề có mưu tính gì, vì vậy mặc dù nhìn ra Trác Hiểu Lam không vui lắm, cô ta vẫn không nhịn được nói thêm một câu.

“Em đi sắp xếp đi.” Trác Hiểu Lam ngẩng đầu, liếc nhìn cô ta một lần nữa, trực tiếp cắt ngang lời cô ta nói, rõ ràng trong giọng nói kia cũng mang theo lạnh lẽo.

“Được, em lập tức đi sắp xếp.” Trợ lý lặng lẽ thở hắt ra, nếu thái độ Trác Hiểu Lam đã kiên quyết như vậy, tất nhiên cô ta cũng không tiện nói thêm gì nữa rồi.

Chờ đến khi trợ lý đi xuống, bên ngoài bệnh viện đã có không ít phóng viên nghe tin chạy đến, chuyện video gây náo động quá lớn, chú ý quá cao, tin tức ông cụ Dương nằm viện vừa được công bố ra ngoài, mọi người đều giống như phát điên, muốn biết tình huống hiện giờ của ông cụ Dương.

Với tư cách là một phóng viên, tất nhiên đều muốn lấy được tin tức chính xác đầu tiên.

Trợ lý nhìn đám phóng viên chen chúc ở đó, khiếp sợ vô cùng, không biết Viện trưởng muốn gặp phóng viên làm gì? Nhiều phóng viên như vậy, đến lúc đó có thể bị mất khống chế hay không?

Sau khi Dương Tầm Chiêu cúp điện thoại, dường như trong mắt tăng thêm chút cảm xúc phức tạp, cuộc gọi của Trác Hiểu Lam khiến anh hiểu rõ tình huống cơ bản, vì vậy, anh cũng không cần phải gọi điện thoại về nhà tổ nữa.

Anh cũng không muốn đến bệnh viện, bởi vì anh biết, Trác Hiểu Lam không khuyên nổi, anh càng không khuyên nổi, anh rất hiểu ông cụ.

Bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, ngay sau đó, Dương Tầm Chiêu vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài phòng làm việc, cùng lúc đó, anh cũng bấm số điện thoại của Hàn Nhã Thanh.

Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh đang ở trong phòng ngủ của mình tại nhà lớn của nhà họ Hàn, mấy ngày trước vì chuyện vụ án, cô vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, tối qua lại nói chuyện với bà cụ Đường đến nửa đêm, vì vậy cô mới nằm trên giường không bao lâu thì đã thiếp đi.


“Alo.” Nghe thấy điện thoại di động vang lên, Hàn Nhã Thanh tìm điện thoại rồi bắt máy, trong giọng nói mang theo lười biếng và mơ màng khi chưa tỉnh ngủ.

“Em đang ngủ?” Dương Tầm Chiêu nghe thấy giọng điệu của cô như vậy, hơi ngẩn ra, bây giờ bên ngoài ầm ĩ thành thế này rồi, cô còn đang ngủ?!

Thư ký Lưu đi theo sau Dương Tầm Chiêu ra ngoài, sau khi nghe thấy câu đó, khóe miệng giật mạnh, vậy mà lúc này mợ chủ còn đang ngủ, mợ chủ đúng là rất lợi hại!!!

“Ừm, đêm qua nói chuyện với bà ngoại rất muộn, hơi buồn ngủ.” Hàn Nhã Thanh cũng không rời giường, trong giọng nói vẫn mang cảm giác lười biếng, mơ màng lại tựa như đang làm nũng.

Dương Tầm Chiêu: “...”

Cô cũng thật dũng cảm, cho dù cô không biết chuyện video bị đăng lên kia, nhưng lúc trước ông cụ và bà cụ đi tìm cô, cô không hề đặt trong lòng sao?

Khóe miệng Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, không nhịn được nở nụ cười, anh biết cô vẫn luôn khống chế tâm trạng rất tốt, vốn dĩ anh còn đang lo lắng cho cô, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.

“Ngủ đủ chưa?” Giờ phút này, Dương Tầm Chiêu chợt bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên đặc biệt nhẹ nhàng.

“Chưa, em muốn ngủ thêm một lát.” Hàn Nhã Thanh thật sự rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, lúc nói chuyện đôi mắt từ từ khép lại, cũng không cúp điện thoại, nhưng rõ ràng nghe giọng nói nhẹ hơn rất nhiều, chậm hơn rất nhiều, hình như lại sắp ngủ thiếp đi rồi.

“Em ở đâu? Anh đến chỗ em.” Nghe thấy lời cô nói, độ cong trên khóe môi Dương Tầm Chiêu dần dần rộng mở.

“Không, em muốn ngủ một lát, không cần các anh ở cùng, một người hai người các anh ở cùng, em cũng không thể ngủ được.” Hàn Nhã Thanh nói rồi dừng một lát, lại đặc biệt nhấn mạnh một câu: “Đặc biệt là anh.”


Hai mắt Hàn Nhã Thanh vẫn đang nhắm, giờ phút này có lẽ cô đang đứng giữa ranh giới nửa tỉnh nửa ngủ, nếu không, chắc hẳn cô cũng sẽ không nói ra lời như vậy.

Hô hấp của Dương Tầm Chiêu chợt dừng lại, nụ cười trên khóe môi không ngừng lan ra, giờ phút này, mơ hồ tăng thêm mấy phần khác thường.

Anh nghe ra được, chắc hẳn lúc này cô không hoàn toàn tỉnh táo, anh cũng biết, nếu như cô hoàn toàn tỉnh táo, chắc chắn sẽ không nói ra lời khiến người ta có suy nghĩ vẩn vơ như vậy.

“Ngoan, nói cho anh biết, em đang ở đâu?” Rõ ràng trong giọng nói của cậu ba Dương tăng thêm ngữ điệu dỗ dành.

“Ở nhà.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, trả lời theo bản năng.

“Nhà nào?” Dương Tầm Chiêu ngẩn người, cô nói ở nhà, là nhà nào? Nhà họ Đường? Hay là nhà họ Hàn?

Nhưng Hàn Nhã Thanh đã ngủ rồi, vì vậy cũng không trả lời anh, điện thoại của cô cũng không cúp, chỉ từ từ trượt xuống bên cạnh.

Dương Tầm Chiêu không nghe được câu trả lời của cô, thầm thở dài một hơi, xem ra sức quyến rũ của anh không đủ, vậy mà cô lại có thể ngủ thiếp đi khi đang nói chuyện điện thoại với anh, ôi, cô gái không tim không phổi mà.

Ít nhất trước khi cô ngủ cũng nên nói rõ ràng với anh chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui