Mấy nhân viên huấn luyện đều nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, nhưng vì cô đang đeo kính râm, còn bịt khẩu trang, nên bọn họ không biết chào hỏi cô thế nào, đành phải nhìn cô rồi đi lướt qua.
“Tôi nghe nói, cô ta là khách nhà họ Đường, rốt cuộc cô ta là ai vậy? Sao lại ra ngoài bịt mặt bịt mày thế kia?”
“Tôi cũng không biết, chỉ nghe nói cô ta là bạn gái cậu Đường, được cậu Đường dẫn về nhà.”
“Vậy cô ta tới đây làm gì? Sau núi đâu có gì hay để chơi, cũng chẳng có phong cảnh gì đẹp cả.”
“Tôi không biết, nhưng nhìn người này có vẻ hơi kỳ lạ, nghe nói hình như trưa nào cô ta cũng đi dạo ra sau núi.”
“Tại sao một người phụ nữ cứ rảnh rỗi là vòng ra sau núi, hay là chúng ta cũng đi theo cô ta xem thử?”
“Như vậy không tốt cho lắm?”
“Có gì không tốt chứ, chúng ta cứ đi xem thử, đi thôi.”
Mấy người này cũng hơi tò mò, không chịu nổi sự xúi giục của người kia, nên tất cả đều lặng lẽ đi theo cô.
Hàn Nhã Thanh vẫn như thường lệ, ngồi trên sườn núi một lát, bình thường nơi này có rất ít người qua lại.
Lần này, có một người mặc đồ huấn luyện chuyên ngành đi thẳng về phía cô, rồi đứng trước mặt cô.
“Ồ, sao lại có người? Nhìn người này có vẻ như đang lén lút hẹn hò với bạn gái cậu Đường?” Mấy người âm thầm đi tới đây trốn cách đó không xa, sau khi nhìn thấy cảnh tượng thì cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Không phải chứ, sao bạn gái cậu Đường có thể thích một nhân viên bình thường chứ?”
“Vậy thì chưa chắc, nói không chừng là do không chịu nổi cô đơn, nên lén lút đi tới đây.”
“Vậy người kia là ai? Mấy người có quen anh ta không?”
“Tôi không biết? Hình như tôi chưa từng gặp người này? Có khi nào là nhân viên mới tuyển vào năm nay không? Không biết anh ta huấn luyện ở sân nào?” Bởi vì nơi này có rất nhiều đội ngũ, cũng có quá nhiều người, nên mọi người không quen biết nhau là chuyện thường tình.
“Tôi cũng chưa từng gặp người này, nhìn anh ta rất lạ mặt, mấy người cũng chưa từng nhìn thấy anh ta đúng không?”
Mấy người khác đồng loạt lắc đầu.
Cách đó không xa, người kia đứng trước mặt Hàn Nhã Thanh, rồi đưa cho cô một xấp đồ: “Cô Đường, đây là đồ cậu Đường bảo tôi đưa cho cô.”
“Thật sao? Đồ gì vậy?” Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên, nhìn người đang đứng trước mặt mình, rồi đứng dậy, vươn tay nhận lấy đồ trong tay người đó, nhưng người kia không buông tay ra ngay.
Lúc nãy, một người trốn cách đó không xa bỗng lấy điện thoại ra, rồi chụp lại.
“Anh làm gì thế?” Người đứng cạnh anh ta sửng sốt, hơi nghi ngờ nhìn người chụp ảnh.
“Tôi chụp hình lại rồi nói cho cậu Đường, để cậu Đường không bị cô ta lừa.” Người kia chề môi, rõ ràng trên mặt còn mang theo chút chế giễu.
“Chẳng may người ta đang làm việc đứng đắn thì sao?”
“Làm việc đứng đắn mà phải bàn bạc ở nơi này ư?”
Bên này Hàn Nhã Thanh thấy người kia vẫn chưa buông tay thì khẽ híp mắt lại, cũng không dùng sức, nhưng đúng lúc này người kia đã buông tay ra.
Hàn Nhã Thanh nhận lấy rồi mở ra xem, quả thật là trong này là mấy tư liệu liên quan đến vụ án, khóe miệng cô khẽ cong lên, cũng không nói gì thêm.
“Đi thôi, nếu chung ta còn không đi, lát nữa bị bọn họ phát hiện sẽ không hay đâu.” Người mới chụp lén lúc nãy kéo mấy người kia nhanh chóng rời đi.
Bọn họ vừa rời đi, người đứng trước mặt Hàn Nhã Thanh cũng rời đi luôn.
Hàn Nhã Thanh cũng đi xuống núi, rồi quay về nhà.
Sau đó bỗng vang lên tiếng còi báo động, khi nào tám gia tộc lớn có chuyện quan trọng thì còi báo động mới vang lên.
Giờ Đường Vân Thành mới ăn trưa xong, vẫn chưa rời đi, nên vừa nghe thấy tiếng còi, sắc mặt ông đã nhanh chóng thay đổi.
“Không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi.” Vệ sĩ bên cạnh Đường Vân Thành gấp gáp chạy vào.
Trên mặt vệ sĩ hiện rõ sự căng thẳng, thấy Hàn Nhã Thanh đang ngồi cắn hạt dưa, xem TV trong phòng khách, thì hơi ngẩn người, rồi vội vàng báo cáo: “Lúc nãy chỗ chúng ta đã bắt được một tên nội gián, rồi tìm thấy tài liệu bí mật trên người anh ta, tên nội gián đó nói tài liệu bí mật này là do cô Đường đưa cho anh ta, hơn nữa còn có mấy người tận mắt nhìn thấy cô Đường đưa tài liệu cho tên nội gián đó ở sau núi, nhân chứng, vật chứng đều có đủ, giờ người nhà họ Cố đang dẫn người tới đây bắt cô Đường.”
Hàn Nhã Thanh nghe vệ sĩ nói thế thì khóe miệng khẽ cong lên, xem ra, lần này nhà họ Cố đã tốn nhiều công sức thiết kế một vở kịch này, nếu đã như vậy, cô sẽ cùng chơi cùng bọn họ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Vân Thành sửng sốt ngay, rồi nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Cháu không biết.” Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên, nhìn ông với vẻ mặt vô tội, lúc nói cô còn nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, vừa khéo nhổ thẳng vào thùng rác đang ở ngay trước mặt.
Đường Vân Thành thấy cô như vậy thì tức đến mức siết thành nắm đấm: “Giờ xảy ra chuyện như vậy mà cháu vẫn còn tâm trạng cắn hạt dưa, xem TV à?”
“Vì hạt dưa ngon, phim chiếu trên TV lại rất hay.” Hàn Nhã Thanh hơi bĩu môi, nói với lẽ đương nhiên.
“Cháu, cháu, tên Đường Lăng khốn khiếp kia, nó muốn chọc tôi tức chết mà...” Trước giờ Đường Vân Thành luôn là người bình tĩnh, nhưng giờ ông đã bị Hàn Nhã Thanh chọc tức đến mức muốn đánh người rồi.
Nếu không phải Hàn Nhã Thanh là con gái, nếu cô là người nhà họ Đường bọn họ, chắc chắn ông sẽ đánh cô ngay.
“Vân Thành, ông đừng gấp gáp, cứ bình tĩnh nghe Thúy Nhi nói gì đã.” Ngược lại Phạm My lại là người bình tĩnh nhất.
“Cô Đường, bọn họ đã dẫn người tới đây bắt cô rồi, sao cô không hề lo lắng gì vậy?” Vệ sĩ thấy vậy thì sốt ruột.
“Cháu nói thử xem đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc cháu đã làm gì hả? Nếu cháu không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, thì lát nữa tôi không cứu được cháu đâu.” Đường Vân Thành vẫn tức giận, nhưng hàm ý lại rất rõ ràng, vào những lúc quan trọng, ông vẫn đứng ra bảo vệ cô.
Mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, trong trường hợp này, Đường Vân Thành không cố gắng vạch rõ giới hạn với cô, mà lại nghĩ cách bảo vệ cô ư?
Chẳng phải mới nãy ông còn mắng cô te tua à?
Xem ra ông Đường đúng là tiêu chuẩn của người miệng thì chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm yếu.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh cảm thấy ấm áp, cũng có chút cảm động, người nhà họ Đường đều là người trọng tình trọng nghĩa.
Cho dù ông Đường không thích cô, hơn nữa còn rất ghét cô, nhưng vào những lúc quan trọng ông vẫn không hề do dự đứng ra bảo vệ cô.
Vì phần tình nghĩa này, cô có liều mạng cũng phải phá được vụ án này.
Hàn Nhã Thanh chưa kịp đáp lại, thì Cố Chính Luân đã dẫn người xông vào, rõ ràng là tới bắt cô.
“Các người làm gì vậy?” Đường Vân Thành thấy Cố Chính Luân dẫn người xông thẳng vào nhà, thì sắc mặt trầm xuống rất rõ ràng.
“Chúng tôi là làm việc công gấp, nếu có chỗ nào làm phiền gia đình, thì mong hãy thứ lỗi. Đây không phải việc nhỏ, mà là chuyện liên quan đến cơ mật, tông trưởng Cung đã đích thân hạ lệnh bảo chúng tôi tới đây bắt người, giờ ông ấy đang trên đường đi tới đây, nếu tông trưởng Cung đã đích thân thẩm tra xử lí chuyện này, thì đến lúc đó ông ấy sẽ phân rõ phải trái thôi.” Cố Chính Luân nói chuyện khá khách sáo, nhưng vẻ mặt lại khác hoàn toàn, lúc ông ta nhìn Hàn Nhã Thanh, đã hạ lệnh ngay: “Người đâu, mau dẫn cô ta đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...