Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Lúc này, Dương Tầm Chiêu đang nổi cơn thịnh nộ thì nghe thấy tiếng đàn ông trong điện thoại, anh nhất thời sửng sốt, rồi nhanh chóng híp mắt lại.

Anh nghe thấy rất rõ, người đàn ông kia gọi cô là Thanh Thanh.

“Ừm...” Bùi Dật Duy cử động cơ thể, rồi khẽ rên lên, một tay anh gần như vô thức ôm ngực ngay.

“Anh tỉnh rồi à, em...” Nghĩ tới lời căn dặn lúc trước của bác sĩ, rôi nhìn vẻ mặt hơi nhăn nhó vì đau đớn của Bùi Dật Duy, Hàn Nhã Thanh không dám lơ là một chút nào, định đứng dậy đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ đã căn dặn, sau khi Bùi Dật Duy tỉnh lại, phải báo cho họ ngay.

“Thanh Thanh, giờ anh không còn sức để xuống giường, em rót cho anh một ly nước được không, anh hơi khát.” Nhưng Bùi Dật Duy lại nắm chặt tay cô, không cho cô đi, hơn nữa anh lại mở miệng cắt ngang lời cô.

“À, được, vậy để em đi...” Hàn Nhã Thanh nghĩ, mặc kệ là chuyện gì, cô cũng phải đi hỏi bác sĩ trước, bảo bác sĩ tới đây kiểm tra cho anh một lát.

“Hay em gọt táo cho anh đi, anh muốn ăn táo.” Nhưng Bùi Dật Duy lại cắt ngang lời cô lân nữa.

Bùi Dật Duy mới tỉnh lại, nên giọng nói hơi yếu ớt, nhưng nghe vào lại giống như người lười nhác vừa mới ngủ dậy.

Lúc nãy Hàn Nhã Thanh nghe điện thoại Dương Tầm Chiêu vốn đã hơi hốt hoảng, cộng thêm chuyện Bùi Dật Duy đột ngột lên tiếng, dọa cô giật mình.

Giờ cô lại nóng lòng muốn đi mời bác sĩ, hơn nữa Bùi Dật Duy cứ liên tục cắt ngang lời cô.

Nên cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng.


Hàn Nhã Thanh cho rằng lúc nãy cô đã cúp điện thoại Dương Tầm Chiêu rồi, nhưng rõ ràng là chưa, ban nãy cô chỉ nóng lòng ấn vào màn hình, nhưng chưa ngắt máy, mà Dương Tầm Chiêu cũng không chịu cúp.

Nên điện thoại vẫn đang kết nối.

Do đó ở đầu bên kia, Dương Tầm Chiêu nghe thấy rất rõ cuộc đối thoại giữa cô và Bùi Dật Duy lúc nãy.

“Hàn Nhã Thanh, em đang ở cùng ai?” Giọng nói lạnh lẽo của Dương Tầm Chiêu truyền vào điện thoại, giọng anh thật sự rất rất lạnh, lạnh đến mức thấu tận tim gan.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng nói vang lên trong điện thoại, thì bàn tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, người cũng vô thức trở nên cứng ngắc.

Tại sao trong điện thoại vẫn vang lên giọng nói Dương Tầm Chiêu?

Dương Tầm Chiêu vẫn chưa cúp máy ư?

“Em đang ở bên Bùi Dật Duy đúng không?” Đầu bên kia, ánh mắt Dương Tầm Chiêu không ngừng thâm trầm, rồi đóng thành băng, anh từng nghe thấy giọng nói Bùi Dật Duy rồi, nên nhận ra tiếng anh ta ngay.

Lần trước, lúc cô nghe điện thoại ở trên xe, Bùi Dật Duy cũng gọi cô như thế.

Thanh Thanh? Lần trước cũng là xưng hô thân mật chết tiệt này.

Nên giờ cô đang ở bên Bùi Dật Duy, cả ngày nay cô không tới bệnh viện thăm ông cụ, là vì cô đang ở bên anh ta!!

Vậy thì lúc nãy cô cúp điện thoại của anh cũng là vì Bùi Dật Duy!!

Hồi sáng cô không tới bệnh viện, mà luôn ở bên Bùi Dật Duy đến tận bây giờ.

Dương Tầm Chiêu nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi, cô ở bên Bùi Dật Duy lâu như thế sao?

Nghe giọng nói Bùi Dật Duy giống như mới ngủ dậy.

Bùi Dật Duy bảo cô đi rót nước? Bảo cô gọt táo cho anh ta, anh ở bên cô ba tháng, nhưng chưa từng thấy cô gọt táo cho anh.

Lúc nãy Bùi Dật Duy nói anh ta không còn sức để xuống giường? Nói vậy thì, giờ anh ta đang ở trên giường? Nghe giọng anh ta có vẻ như mới ngủ dậy, chẳng lẽ anh ta mới ngủ dậy ư?

Vậy cô thì sao?

Trong lúc Bùi Dật Duy đang ngủ thì cô làm gì?

Bùi Dật Duy nói anh ta không còn sức để xuống giường? Câu nói này nghe thật chói tai.

Có những chuyện, anh thật sự không thể nghĩ tới vào lúc này.


“Em...” Hàn Nhã Thanh nghe thấy tiếng quát của Dương Tầm Chiêu thì sửng sốt, đang định trả lời anh.

Nhưng Bùi Dật Duy đang nằm trên giường bỗng ngồi dậy, anh ta vừa cử động đã chạm vào vết thương, một giây sau, anh ta nhíu mày ngay, sắc mặt vốn đang trắng bệch càng trở nên khó coi, dáng vẻ đau như sắp ngất xỉu.

“Anh đừng lộn xộn...” Hàn Nhã Thanh thấy anh ta như vậy thì sợ hết hồn.

Bác sĩ đã căn dặn, với tình trạng hiện tại của anh ta thì không được cử động, nếu anh ta lộn xộn như vậy, rồi lỡ làm rách vết thương thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, đến lúc đó nói không chừng sẽ phải tiến hành phẫu thuật lần hai.

Bùi Dật Duy nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên như muốn cười, nhưng không thể cười được, trán anh ta rịn ra một tầng mồ hôi, dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn, giờ anh ta đang há miệng thở hổn hển, như sắp không thở được vậy.

Hàn Nhã Thanh bị bộ dạng của Bùi Dật Duy dọa cho khiếp sợ.

“Em cúp máy trước đây.” Hàn Nhã Thanh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không kịp nói gì nữa, đã cúp máy ngay.

Cô cúp điện thoại Dương Tầm Chiêu!!

Dương Tầm Chiêu thấy cô lại cúp điện thoại của mình lần nữa, thì mặt anh thâm trầm u ám đáng sợ.

Cô lại cúp điện thoại của anh! Hơn nữa còn vì Bùi Dật Duy.

Nghĩ tới câu nói sau cùng của cô “Anh đừng lộn xôn”, trong lòng Dương Tầm Chiêu bỗng dấy lên một ngọn lửa.

Đừng lộn xôn, trong tình huống nào mà cô lại nói Bùi Dật Duy đừng lộn xộn.

Trước đây, lúc anh và cô còn là vợ chồng, tối nào anh cũng dây dưa muốn hôn cô, lần nào hôn cô, cô cũng trừng mắt với anh, rồi bảo anh đừng lộn xôn.

Lúc đó, lần nào giọng nói của cô cũng mang theo sự tức giận, nhưng trong đó còn ẩn chứa sự hờn dỗi mà bản thân cô chưa từng phát hiện ra, lần nào trêu cô trong lòng anh cũng ngứa ngáy khó chịu.


Lúc nãy khi cô nói với Bùi Dật Duy, anh có thể nghe ra sự hoảng hốt, và lo lắng trong giọng nói của cô.

Cô hoảng hốt cái gì? Bị anh dọa cho hoảng hốt à?

Còn lo lắng? Cô sợ bị anh phát hiện ra nên lo lắng ư?

Ban nãy, anh có nghe thấy hơi thở Bùi Dật Duy hơi rối loạn, gấp gáp, thậm chí còn thở dốc...

Có những chuyện, anh không thể nghĩ tới, thật sự không thể nghĩ tới...

Dương Tầm Chiêu không ngừng bóp chặt điện thoại, điện thoại đã bị bóp đến mức sắp biến dạng rồi.

Còn bên bệnh viện, Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại xong thì vội vàng đi gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì sắc mặt hơi khó coi, rồi nhìn Hàn Nhã Thanh tức giận nói: “Chẳng phải tôi đã dặn cô phải trông chừng cậu ấy, không được để cậu ấy cử động ư? Sao cô còn để cậu ấy ngồi dậy?”

Hàn Nhã Thanh khẽ mím môi, không nói gì, lúc nãy quả thật là do cô sơ suất.

“Bác sĩ, không phải lỗi của cô ấy.” Bùi Dật Duy khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi bất mãn.

“Giờ tình huống của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, cân phải có người nhà chăm sóc, cô làm vợ cậu ấy thì phải chăm sóc tốt cho cậu ấy.” Sắc mặt bác sĩ hơi dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hàn Nhã Thanh nghe bác sĩ nói câu, cô làm vợ cậu ấy thì sửng sốt, định giải thích theo bản năng.

“Giờ tình huống của bệnh nhân vốn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cô có biết lúc nãy cậu ấy cử động đã xé rách vết thương rồi không, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì cực kỳ nguy hiểm, cũng rất phiên phức, nên sau này cô phải chú ý và cẩn thận hơn mới được.” Nhưng Hàn Nhã Thanh chưa kịp mở miệng, bác sĩ lại nói tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui