Hàn Nhã Thanh vừa cúp máy, bèn nhận được tin nhắn Đường Bách Khiêm gửi đến, là kêu cô trực tiếp về nước M, trong tin
nhắn viết rõ địa chỉ cụ thể.
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở phù một hơi.
Câu nói cuối cùng đó của Hàn Nhã Thanh, giọng nói hơi nâng cao, Đường Lăng ngược lại nghe rất rõ ràng.
Đương nhiên, Đường Lăng cũng nghe ra sự lo lắng và khẩn trương trong giọng nói lúc này của cô.
Đường Lăng không biết cô tại sao lại lo lắng, lại khẩn trương, nhưng có thể khiến cô lo lắng như vậy, khẩn trương như vậy, đối với cô mà nói chắc chắn là chuyện rất quan trọng.
“Em về nước M sao?” Đường Lăng không nhịn được hỏi một câu.
“Ừm, em phải lập tức trở về, càng nhanh càng tốt.” Hàn Nhã Thanh nghĩ khoảng cách từ nước O đến nước M cũng tương đối xa, nhưng lại không có xa bằng từ thành phố A đến nước M.
Minh Hạo bọn họ chắc chắn sẽ đến trước cô, cho nên, cô không muốn lãng phí thời gian nữa.
“Bọn anh vừa hay có chuyện, có máy bay sắp về bên phía nước M, anh bảo bọn họ thuận tiện đưa em qua đó.” Người trước mắt là em gái của anh, em gái có chuyện gấp, anh không thể không quan tâm.
“Tiện không?” Hàn Nhã Thanh hơi sững người, có hơi bất ngờ nhìn sang Đường Lăng, cô biết thân phận của Đường Lăng tương đối đặc biệt, chuyện anh nói chắc chắn là chuyện của 8 gia tộc lớn, dẫn theo cô có tiện không?
“Không sao, cũng không phải chuyện gì đặc biệt bí mật, hơn nữa em là người mình.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh kiên trì muốn làm giám định DNA, nhưng Đường Lăng sớm đã coi cô là người mình.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, dân dân nở một nụ cười.
Vào lúc này, điện thoại của Đường Lăng kêu lên, là tiếng của tin nhắn điện thoại.
"Lão đại, cậu ba Dương đã đến thành phố A rồi.” Tin nhắn là Tiểu Hổ gửi đến, nói Dương Tầm Chiêu đã đến thành phố A.
Đường Lăng ngây ra một lúc, sau đó âm thầm thở phù một hơi, anh không dễ gì mời cô về.
Anh kêu cô trở về, vốn dĩ chính là vì để Dương Tầm Chiêu nhanh tìm được cô, nhưng bây giờ Dương Tầm Chiêu đến thành phố A, anh lại muốn đích thân đưa cô đi.
Nhưng anh bây giờ không thể không làm như thế.
Đường Lăng biết, cô bây giờ khẩn trương như thế, chắc chắn không đi không được, lúc này để Dương Tầm Chiêu đụng phải cô, anh thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên anh chỉ có thể giúp cô.
Bỏ đi, dù sao cô cũng đồng ý với anh rồi, đợi có kết quả giám định, cô sẽ trở về, anh cũng đã lưu số điện thoại của cô, đến lúc đó liên lạc cũng tiện hơn nhiều.
Đợi cô về đến nhà họ Đường, Dương Tầm Chiêu tự nhiên có thể gặp được người rồi, cũng không cần phải là lúc này.
Có câu nói cổ rất hay, việc tốt thường hay gặp trắc trở.
“Máy bay vừa hay cách chỗ này tương đối gân, lên xe đi, anh đưa em đến đó.” Đường Lăng nhìn sang Hàn Nhã Thanh, khẽ mỉm cười, có một em gái có thể để anh thương yêu, để anh bảo vệ, cảm giác này thật không tôi.
“Được.” Hàn Nhã Thanh không có nghĩ nhiều, nhanh chóng lên xe, Đường Lăng bẻ lái chuyển hướng sang một con đường khác rời khỏi.
Dương Tầm Chiêu đến thành phố A, sau khi máy bay hạ cánh, bèn đến thẳng địa bàn của Liên Cung, địa bàn của Liên Cung anh rất quen thuộc, cho nên tốc độ của anh rất nhanh.
“Cậu ba Dương, cậu đây là?” Minh Viễn nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đột nhiên xông vào thì kinh ngạc hai chân không khỏi run lên.
Chuyện lần trước Minh Viễn còn nhớ như in, anh ta thật sự sợ Dương Tầm Chiêu.
Tình huống gì thế? Vị phật gia này sao lại đến đây rồi?
Lần này là ai lại đắc tội với vị phật gia này rồi?
“Liên Cung đâu?” Dương Tầm Chiêu nhanh chóng liếc qua anh ta, tiếp tục đi về phía trước, tốc độ vẫn rất nhanh.
“Cậu ba tìm lão đại?” Minh Viễn sững người, sao thế? Lẽ nào lão đại lại chọc vào cậu ba Dương rồi?
Không đúng, khoảng thời gian này lão đại rõ ràng luôn bận xử lý vụ án, căn bản không có rời khỏi đây.
Vừa rồi lão đại còn đích thân đi thẩm vấn Chung Hồng.
Lão đại vừa rồi khi đang thẩm vấn có phát hiện, cho nên kêu anh ta đi tra, không ngờ anh ta vừa mới đi ra thì gặp vị lão gia này rồi.
Cậu ba Dương không có trả lời Minh Viễn, chỉ lạnh lùng quét mắt qua anh ta lần nữa.
“Tôi, tôi đi nói với lão đại một tiếng.” Minh Viễn trực tiếp bị dọa sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Minh Viễn đáp ứng, bèn nhanh chóng chạy về phía phòng thẩm vấn, Minh Viễn muốn tránh xa Dương Tầm Chiêu, nhưng Dương Tầm Chiêu lại đi theo đằng sau anh ta.
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Liên Cung đang thẩm vấn trong phòng thẩm vấn, nhưng anh không có nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, mắt của anh rõ ràng tối sầm lại.
Minh Viễn vào phòng thẩm vấn, ghé vào tai của Liên Cung thấp giọng nói vài câu, sắc mặt của Liên Cung hơi thay đổi, nhanh
chóng đứng dậy, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Hàn Nhã Thanh đâu?” Liên Cung vừa đi ra, Dương Tầm Chiêu trực tiếp hỏi, không có nửa câu nói nhảm, Dương Tầm Chiêu
tưởng Liên Cung đã biết thân phận của Hàn Nhã Thanh.
“Cô ấy thật sự là Hàn Nhã Thanh.” Thần sắc của Liên Cung cực kỳ phức tạp, anh ta cảm thấy giống Hàn Nhã Thanh, cũng thử thăm dò, nhưng cuối cùng không thể xác định.
“Người đâu?” Nghe thấy lời của Liên Cung, Dương Tầm Chiêu thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không có quan tâm, anh bây giờ đến tìm cô, chỉ cần tìm được cô là được.
“Đi rồi.” Liên Cung khẽ thở dài, giọng nói rõ ràng trở nên trầm thấp, anh ta ban đầu rõ ràng đã hoài nghi rồi, nhưng...
Nói đến cuối cùng anh ta vẫn không đủ hiểu cô, hoặc không đủ yêu cô, nếu không, anh ta sao không thể nhận ra cô chứ.
“Đi rồi? Có ý gì?” Dương Tầm Chiêu hơi ngây ra, hai mắt híp lại, cô không phải đến trợ giúp phá án sao? Sao lại đi rồi?
Dương Tầm Chiêu tưởng cô nếu đã trợ giúp phá án, chắc chắn sẽ không nhanh như vậy sẽ rời khỏi.
“Vụ án đã phá, cô ấy đi rồi.” Liên Cung tự nhiên hiểu ý của Dương Tầm Chiêu, cho nên lại giải thích một câu.
“Anh cứ để cô ấy đi như vậy sao?” Mắt của Dương Tầm Chiêu híp lại, nhìn Liên Cung, rõ ràng không tin lời của Liên Cung.
Liên Cung thích cô, anh biết, cho nên, anh cảm thấy Liên Cung tuyệt đối không thể sẽ để cô rời đi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Dương Tầm Chiêu lúc đó không có lập tức điều người đến đây bao vây. Anh tưởng Liên Cung chắc chắn sẽ giữ cô lại.
“Tôi không có nhận ra cô ấy.” Liên Cung lần nữa thở dài, trong giọng nói lúc này mang theo vài phần tự giễu.
Dương Tầm Chiêu: “...”
“Liên Cung, mắt của anh để trang trí à.” Trong giọng nói lúc này của Dương Tầm Chiêu mang theo vài phần phẫn nộ.
“Cậu từng thấy dáng vẻ thật của cô ấy sao? Cậu chắc chắn cậu nhìn thấy dáng vẻ thật của cô ấy thì có thể vừa nhìn liền nhận ra?” Liên Cung tỏ vẻ không phục, khác biệt lớn như vậy, cô lại che đậy tốt như vậy, anh ta cảm thấy cho dù là Dương Tầm Chiêu chưa chắc có thể nhận ra.
Đối với vấn đề này, Dương Tầm Chiêu chỉ cười lạnh một tiếng, không có trả lời, nếu như anh, mặc kệ cô có dáng vẻ gì, anh chỉ cần liếc qua thì có thể nhận ra cô.
Nhưng, điểm này, anh khinh thường biện minh với Liên Cung, không có ý nghĩa.
“Cô ấy đi đâu rồi?” Dương Tầm Chiêu bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm được người.
“Tôi cho người đưa cô ấy ra sân bay rồi.” Liên Cung không hề che giấu, dù sao
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...