Thật ra trong tình huống này, nếu đổi thành ai thì họ cũng đều sẽ nghĩ rằng cậu nhóc béo là đang giả vờ đau đớn. Và ai cũng cho rằng cậu nhóc béo là bị bắt nạt nhưng người bị đánh lại là Đường Minh Hạo.
Trong trường hợp bình thường, khi ba mẹ của đối phương nhìn thấy tình huống này chắc chắn sẽ không truy cứu, dù sao thoạt nhìn Đường Minh Hạo có vẻ “thê thảm” hơn.
Chắc hẳn là ngay từ đầu bạn học Đường Minh Hạo đã dự định như vậy.
Tuy nhiên, cậu bé Đường Minh Hạo lại không ngờ gặp phải một “ác bá” hoàn toàn không nói lý lẽ.
Một “ác bá” rõ ràng biết bản thân vô lý nhưng vẫn muốn bắt nạt kẻ khác.
Vì thế Đường Minh Hạo đã tính lầm cho nên mới bị mời phụ huynh.
Trước tiên, Đường Minh Hạo chắc chắn sẽ không muốn cho bọn họ biết.
Tuy Đường Minh Hạo còn nhỏ nhưng lúc làm việc rất có chừng mực, không thể nào ra tay đánh người vô cớ được.
Nếu chỉ là những đứa trẻ bốc đồng đánh nhau bình thường thì cũng thôi đi nhưng tình huống này rõ ràng là không phải.
Rõ ràng bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã tính toán mọi chuyện trước, cho nên Đường Minh Hạo đánh người là có kế hoạch hẳn hoi.
Như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Con trai của cô đánh con của tôi. Chuyện này không xong đâu. Nếu cô không giải quyết thì tôi sẽ không để yên đâu." Mụ béo rống lên, hoàn toàn không nói lý lẽ, mặc kệ đứa con của bà ta đang nằm dưới đất kêu gào thảm thiết kia.
Hàn Nhã Thanh càng đau lòng cho cậu nhóc béo đang khóc lóc đau đớn trên đất, đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng hiểu rõ, cậu nhóc béo này chỉ là đau, cũng sẽ không có gì đáng lo.
"Chị Minh, chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau mà thôi. Minh Hạo cũng bị thương, Tráng Tráng cũng không thấy bị thương gì, thôi thì chúng ta hãy bỏ qua chuyện này đi." Cô giáo Dư thật sự không chịu nổi nữa, nhỏ giọng nói một câu.
"Ý cô là sao? Ở đây đến lượt cô lên tiếng sao? Cô không muốn làm nữa phải không? Không muốn làm nữa thì cút đi cho tôi." Mụ béo kia chỉ vào mũi cô giáo Dư mắng xối xả.
Cô giáo Dư bị mắng đến nỗi liên tục lùi vê sau, sắc mặt hơi khó coi, dường như muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Dù sao cô ấy vẫn muốn làm việc ở đây.
"Bảo bọn họ cút đi. Đây là nhà trẻ của nhà tôi, sau này không cho phép bọn họ đến đây học nữa." Cậu nhóc béo nằm trên đất vừa khóc vừa chỉ vào Đường Minh Hạo nói.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại, khi Cố Dinh Dinh gọi điện cho cô, cô ấy chỉ nói mẹ của đứa trẻ bị đánh là giáo viên mẫu giáo nhưng bây giờ xem ra hình như không phải là như vậy. Hóa ra nhà trẻ này là của nhà cậu nhóc béo kia, chả trách lại bắt nạt người khác đến thế.
"Đương nhiên chúng ta sẽ bảo bọn họ cút đi nhưng trước khi đi phải tính cho xong món nợ này đã, nếu không thì ai cũng đừng hòng rời đi." Mụ béo còn vô lý hơn con trai của bà ta.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến việc Đường Minh Hạo cố ý đánh cậu nhóc béo cho nên cô vốn còn đau lòng cho cậu ta, nhưng không ngờ một nhà này lại kiêu căng, vô lý đến thế.
Hàn Nhã Thanh đứng lên, dìu cô giáo Dư dựa vào một góc bàn, đôi mắt nhìn về phía người phụ nữ mập kia, chậm rãi mở miệng: "Là phải làm cho rõ ràng."
Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh lúc này rất hờ hững, khi mụ béo bắt gặp ánh mắt của Hàn Nhã Thanh thì thân thể của bà ta rõ ràng là hơi cứng ngắc, khí thế lập tức biến mất phân nửa, chỉ có điều vẻ mặt vẫn giận dữ rống lên: "Chuyện đã rành rành ra đấy, con trai cô đánh con trai tôi, cô nhìn thử xem thằng bé đã bị đánh thành dạng gì rồi?"
"Tại sao bọn nhỏ lại đánh nhau?” Hàn Nhã Thanh muốn biết tại sao Đường Hạo Minh lại ra tay đánh bạn. Cô cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Thằng nhóc Đường Minh Hạo sẽ không đánh người vô cớ.
"Không cần biết tại sao. Nó đã đánh con tôi ra nông nỗi này thì các người phải chịu trách nhiệm." Mụ béo tỏ rõ ý muốn ỷ thể hiếp người, chỉ là trong lúc này trong mắt bà ta hơi lóe lên vẻ chột dạ.
"Mẹ, không phải là anh trai sai, là cậu ta mắng anh trai trước, mắng chúng con trước." Đường Vũ Kỳ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Hàn Nhã Thanh. Rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo vẻ oan ức: "Cậu ta mắng chúng con là con hoang, không có ba. Nói mẹ là hồ ly tinh không biết xấu hổ, nói mẹ vụng trộm với đàn ông sau đó mới sinh ra chúng con."
Nghe Đường Vũ Kỳ nói như vậy, hai mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại.
Thì ra là như vậy, được, rất tốt!
Vốn dĩ cô rất ngạc nhiên, bé Hạo nhà cô trước giờ vốn hiểu chuyện, sao có thể đánh người vô cớ được? Thì ra là như vậy.
Cô hiểu rõ bé Hạo, trước giờ nó là người bao che khuyết điểm, có người mắng nó, mắng Vũ Kỳ còn mắng luôn cô. Minh Hạo nhịn được mới lạ.
Chỉ là cậu nhóc béo kia cũng mới chỉ có năm tuổi mà thôi. Một đứa trẻ mới năm tuổi sao đột nhiên có thể nói ra những lời như vậy được?
Những lời này nếu không có người lớn dạy thì một đứa trẻ sẽ hoàn toàn không biết.
Tất nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng không bỏ sót vẻ chột dạ trong mắt mụ béo kia. Bà ta chắc hẳn biết toàn bộ sự việc.
Vào lúc này mụ béo kia lại chột dạ đủ để nói rõ chuyện này không đơn giản, sợ là không phải chỉ là vấn đê hai đứa bé đánh nhau đơn giản như vậy.
Lúc này, ánh mắt của Hàn Nhã Thanh không còn là ánh mắt hờ hững nữa mà chuyển sang lạnh lùng đến mức rợn cả tóc gáy.
Trước đây cô cứ lần lữa không mang hai đứa bé về thành phố A, chỉ vì không muốn hai đứa bé tổn thương cho nên cứ giấu chuyện của hai đứa bé đi, không ngờ hôm nay hai đứa bé vẫn bị người ta mắng như thế này.
Giây phút này trái tim của Hàn Nhã Thanh rất đau.
"Sao nào? Người, các người đánh người khác mà còn hung dữ như vậy sao? Cô cho rằng tôi sợ...sợ cô sao?" Mụ béo nhìn thấy ánh mắt của Hàn Nhã Thanh lúc này thì hai chân run rẩy, sợ đến nỗi suýt nữa ngã quy xuống đất, lời nói mạnh miệng cứ như bị thắt lại đến nỗi nói lắp.
Cô giáo Dư sững sờ. Ngày thường, cô ấy hiểu rõ mụ béo này phách lối, bá đạo đến cỡ nào. Nhưng lúc này lại bị một ánh mắt của mẹ Đường Minh Hạo dọa sợ.
"Cô giáo Dư, phiền cô gọi điện cho cảnh sát giúp tôi, đồng thời liên hệ với nhân viên y tế chuyên giám định thương tích của bệnh. Tôi muốn một bản báo cáo giám định vết thương của hai đứa bé." Hàn Nhã Thanh liếc nhìn người phụ nữ béo kia, sau đó đột nhiên mở miệng. Giọng nói của cô không lớn thế nhưng lại có cảm giác ngang ngược khiến người khác không thể bỏ qua.
Sở dĩ Hàn Nhã Thanh nói phải báo cảnh sát là bởi vì cô nhìn ra chuyện này không đơn giản như vậy, chắc chắn có chuyện mờ ám bên trong.
"Hả?" Cô giáo Dư hoàn toàn sợ hãi. Cô chưa bao giờ biết một người phụ nữ xinh đẹp lại có thể ngang ngược như vậy, hoàn toàn khác với sự ngang ngược phách lõi của mụ béo kia.
Sự ngang ngược của mẹ Đường Minh Hạo khiến người ta nhịn không được muốn võ tay khen hay.
"Báo? Báo cảnh sát gì chứ? Làm giám định gì chứ?" Mụ béo vừa nghe nói phải báo cảnh sát, còn muốn giám định thương tích lập tức hoảng hốt.
Thật ra bà ta luôn nghĩ rằng con trai mình đang giả đau, luôn cho rằng con trai mình không thể nào chịu thiệt thòi được. Dù sao trên người con trai bà ta cũng không có bất cứ vết thương gì, hơn nữa dựa vào sự chênh lệch về thể chất giữa con trai bà ta và Đường Hạo Minh, bà ta chắc chắn rằng con trai bà ta không thể nào là người bị đánh kia được.
Trước đó bà ta cắn chặt không buông nhưng bây giờ nghe nói muốn đi làm giám định vết thương thì theo bản năng cảm thấy sẽ không có lợi cho bà ta.
"Bà chị này, chúng ta không vội, chờ cảnh sát đến, chờ khi có kết quả báo cáo giám định vết thương rồi hãy nói sau." Hàn Nhã Thanh là chuyên gia tâm lý tội phạm học, sao có thể không nhìn ra tâm tư của bà ta chứ?
Cho nên chuyện này chưa xong đâu. Dám mắng cục cưng của cô, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy. Cô nhất định sẽ điêu tra rõ ràng.
"Cô kiêu căng cái gì? Cô là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ, có gì đáng tự hào chứ? Con trai tôi nói không sai, cô chính là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ. Hai đứa con của cô chính là do vụng trộm với đàn ông nên mới sinh ra. Hai đứa này vốn dĩ là con hoang không có ba. Các người mau lại đây xem, đến đây xem con hồ ly tinh không biết xấu hổ này, xem thử hai đứa con hoang không có ba này đi." Mụ béo nhìn thấy vừa lúc tan học bên ngoài có không ít người đang xúm lại xem thì đột nhiên lớn tiếng nói.
Sắc mặt Hàn Nhã Thanh trong nháy mắt sa sâm, trong mắt rõ ràng toát ra mấy phần ý lạnh.
Nhiều năm như vậy Hàn Nhã Thanh không mang theo hai cục cưng trở về là vì không muốn để cho bất luận người nào biết được thân phận của hai cục cưng, thậm chí ngay cả Dương Tầm Chiêu mà cô cũng giấu diếm, chính là vì không muốn hai cục cưng của cô chịu tổn thương như vậy.
Cô là một người mẹ, cô muốn bảo vệ con mình. Bảo vệ con mình khỏi những tổn hại nhỏ nhất nhưng hôm nay lại có người dám xúc phạm các con cô trước mặt cô?
"Ai nói cục cưng của tôi không có ba?" Chẳng qua ngay vào lúc này một giọng nam đột nhiên truyền tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...