Dương Tầm Chiêu trầm mặc, thật ra thì anh gọi cuộc điện thoại này cũng không phải là bởi vì vấn đề cô không thể mang thai, mà làm bởi vì cô đau bụng.
Anh biết là y thuật của Trác Hiểu Lam rất lợi hại, nhưng mà liên quan đến chuyện Hàn Nhã Thanh bị thương, rõ ràng là cô đang cố gắng tránh né, đương nhiên là cô không muốn nhớ lại quá khứ đau đớn.
Đã là ký ức mà cô không muốn nhớ lại, sao anh có thể tàn nhẫn ép buộc cô.
“Chị cả, tổn thương của cô ấy sẽ có ảnh hưởng đến thân thể của cô ấy ư?” Bây giờ cậu ba Dương lo lắng nhất chính là vấn đề này.
“Tầm Chiêu à, chị còn chưa thấy người đâu, tình huống như thế nào cũng không hiểu rõ, cho nên chị thật sự không có cách nào trả lời câu hỏi này của em được." Y thuật của Trác Hiểu Lam tài giỏi, nhưng mà cô ta cũng là người chứ không phải là thần, bệnh nhân còn chưa nhìn thấy và chưa làm kiểm tra, sao cô ta có thể biết tình huống như thế nào được.
“Tuy nhiên, chị có thể nói rõ ràng với em một chuyện, đau bụng mà cô ấy nói chắc chắn không phải là đau bụng kinh, vết thương cũ cũng sẽ không vô duyên vô cớ gây nên cơn đau bụng, cho nên nếu như cô ấy có động cơ giả vờ thì chắc chắn là giả vờ.”
“Em biết rồi.” Dương Tầm Chiêu nhẹ nhàng thở một hơi, sau đó cúp điện thoại.
Thật ra thì anh cũng muốn biết là rốt cuộc sao cô lại bị thương, rốt cuộc là tổn thương như thế nào. Nhưng mà cô không muốn nói, anh cũng không thể ép buộc cô nói.
Thư ký Lý hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc liền đưa đồ đến, Dương Tầm Chiêu nghe thấy tiếng gõ cửa, nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa.
Dương Tầm Chiêu ngâm nước đường đỏ giúp cho cô, còn chuẩn bị túi chườm nóng, cầm đến trước mặt của cô, cẩn thận lại dịu dàng.
“Thật ra thì lúc nãy em mới lừa anh, bụng của em không đau.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy anh như thế này, trong lòng không chịu được mà thấy áy náy, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra sự thật.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, trên mặt cũng không có cảm xúc gì nhiều, cũng không có bất ngờ gì cả.
Nhìn thấy anh như thế này, lòng của Hàn Nhã Thanh càng hỏng.
“Là không muốn tôi chạm vào em ư?” Một lát sau, Dương Tầm Chiêu chậm rãi lên tiếng, thật ra liên quan đến chuyện này, trong lòng của anh rất rõ ràng.
Trong giọng nói của anh mang theo mấy phần trầm thấp, biểu cảm cũng không có cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy được một nỗi buồn không thể giải thích được.
Hàn Nhã Thanh liên giật mình, cô muốn nói đúng vậy, cô biết nếu như bây giờ cô nói đúng, dựa vào tính tình của Dương Tầm Chiêu thì sau này có thể sẽ không chạm vào cô.
Vậy thì cô sẽ được giải thoát.
Nhưng khi nhìn đến dáng vẻ lúc này của Dương Tầm Chiêu, cô cũng không biết là sợi gân nào bị co rút mà lại bật thốt lên: “Cũng không phải là không muốn...”
Lúc Hàn Nhã Thanh nói ra lời này, đầu óc cô dường như phản ứng chậm hết nửa nhịp, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa đã cắn đầu lưỡi của mình, cô vừa mới nói cái gì vậy?
Hai mắt của Dương Tầm Chiêu đột nhiên sáng lên, nhanh chóng xoay người đè cô lại, khóe môi không nhịn được mà cong lên: “Ý của em là muốn tôi tận lực yêu em, được, rất tốt!”
Hai mắt của Hàn Nhã Thanh trợn lên, nhìn thấy bộ dạng của anh, đột nhiên cô phát hiện mình lại mắc bẫy của anh, lúc nãy rõ ràng anh đã lấy sự đau buồn ra để lừa gạt cô.
Người này còn có thể âm hiểm thêm nữa hay không?
Vậy mà cô lại cứ ngu ngốc bị anh lừa.
Hàn Nhã Thanh, mày thật sự càng ngày càng không có tiền đồ.
Hơn nữa lời nói lúc nãy của cô vẫn còn chưa nói xong thì đã bị anh đánh ngã, rõ ràng cô không phải có ý đó mà...
Lúc này Hàn Nhã Thanh cảm thấy rất phiền muộn, cực kỳ phiền muộn.
Nhưng mà tâm trạng của Dương Tầm Chiêu lại cực kỳ tốt, anh đột nhiên phát hiện trong lòng của cô hình như cũng không phải là hoàn toàn không có anh, anh cảm giác được cô đã bắt đầu để ý đến anh.
Chút chuyện này đã đủ để cho anh vui mừng.
Anh tin tưởng không bao lâu sau, trong lòng của cô sẽ có anh, hơn nữa chỉ có anh, đến lúc đó cũng không cần phải lo lắng ly hôn nữa.
Dương Tầm Chiêu hôn lên từng tấc da thịt trên gương mặt của cô, triền miên lại dịu dàng, môi của anh tiến tới gần bên tai của cô, thấp giọng hỏi: “Vết thương cũ sẽ đau hay không?”
“Hả?” Trong lúc nhất thời, Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa kịp phản ứng, suy nghĩ một lát mới hiểu được anh nói vết thương cũ là nói đến cái gì.
“Sẽ không.” Hàn Nhã Thanh cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là trả lời thành thật.
Mặc dù là lần khó sinh đó bị ra máu quá nhiều, thiếu chút nữa cô đã chết mất, nhưng mà ngoại trừ việc không thể mang thai ra thì cũng không có di chứng gì khác. Về phân không thể mang thai này đối với cô mà nói cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào, dù sao thì cô cũng đã có hai bé con rồi.
Chuyện đó đã trôi qua hai năm, vết thương đã sớm tốt, sao có thể còn đau được nữa.
“Ừm” Rốt cuộc Dương Tầm Chiêu cũng đã yên tâm, hoàn toàn không còn lý do gì để lo lắng. Khóe môi của anh không ngừng nhếch lên, ý cười tràn đầy, nụ hôn của anh lại rơi trên da thịt của cô, đã nhiều hơn mấy phần kịch liệt và nóng bỏng.
Hàn Nhã Thanh từ trước đến nay đều thông minh, có làm như thế nào cũng không nghĩ đến cô phản kháng lâu như vậy, sau đó lại tự tay đưa mình vào trong hang sói.
Có điều lần này cậu ba Dương cũng không giày vò cô không ngừng nghỉ giống như là bình thường, mặc dù lời lúc nãy vẫn còn chưa nói hết, nhưng mà người thông minh như anh đương nhiên cũng hiểu được vế sau cô muốn nói cái gì, với lại anh cũng hiểu thật ra vế sau cô muốn nói mới là trọng điểm, có điều đã bị anh đánh gãy rồi.
Anh cũng biết là những ngày gân đây quả thật anh đã hơi quá đáng, sau này anh phải kiêm chế một chút.
Chỉ có như vậy thì nước mới chảy càng lâu.
Không thể không nói, cậu ba Dương chẳng những trên thương trường không ai bằng, ở các phương diện khác cũng “mưu tính sâu xa” không ai bì nổi.
Thành phố A, nhà họ Dương.
“Ông chủ, cậu chủ đã ra khỏi nhà rồi, cũng dẫn mợ chủ đi cùng.” Quản gia thông báo tin tức mà mình đã nhận được cho ông cụ Dương nghe.
“Nó đi công tác còn dẫn theo người phụ nữ ngốc nghếch kia làm cái gì vậy?” Lúc đầu ông cụ Dương nghe thấy Dương Tầm Chiêu đã ra khỏi nhà, coi như hài lòng, nhưng khi nghe thấy Dương Tầm Chiêu cũng dẫn Hàn Nhã Thanh đi theo cùng, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Cậu chủ đi công tác mà cũng dẫn mợ chủ đi theo, điều này nói rõ cậu chủ rất coi trọng mợ chủ.” Quản gia cảm thấy là có một số việc ông ta cần phải nhắc nhở ông cụ, lần trước thái độ của cậu chủ che chở cho mợ chủ cũng đã đủ để chứng minh điều này.
“Cái cô gái đó xấu muốn chết, ngu ngốc lại đáng chết, cái gì cũng không biết, chỉ biết thêm dầu vào lửa, có cái gì mà tốt?” Ông cụ vừa nhớ đến chuyện ngày hôm đó thì liên tức giận, dưới tình huống đó, những nàng dâu có mắt nhìn thì đều sẽ hiểu được chuyện ở trong, nhưng mà người phụ nữ ngu ngốc kia lại đổ thêm dầu vào lửa.
“Nhưng mà cậu chủ che chở cho mợ chủ, coi trọng mợ chủ, có thể để cho cậu chủ coi trọng như vậy, tôi cảm thấy mợ chủ chắc chắn có chỗ hơn người.” Dù sao thì lời nói của quản gia vẫn đúng trọng tâm.
“Có chỗ hơn người? Chỗ hơn người của cô ta chính là xấu hơn người khác, ngu hơn người khác, ngoại trừ hai điểm này thì tôi thật sự không nhìn ra được cô ta có chỗ nào hơn người.” Ông cụ Dương căn bản nghe không lọt tai, càng nói thì càng khó nghe.
Nhưng mà có một chuyện ông cụ Dương không thể không thừa nhận, đó chính là Dương Tâm Chiêu thật sự rất coi trọng Hàn Nhã Thanh, nếu không thì đi công tác không thể nào cũng dẫn cô theo.
Ông ta thật sự không hiểu được tại sao anh cứ phải muốn cưới một người phụ nữ xấu xí, đần độn không ai bằng?
Quản gia nghe thấy lời của ông cụ Dương, lúc này cũng chỉ có thể im lặng, ông ta hiểu rõ tính tình của ông cụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...