Rốt cuộc cả ngày hôm nay mợ chủ đã đi đâu thế? Mợ chủ nói cô ấy chỉ đi làm thôi, nhưng nếu cô ấy đi làm, vậy tại sao cậu chủ lại không tìm được cô ấy chứ?
“Mợ chủ, cậu chủ đã tìm cô cả ngày rồi.” Chị Lưu cảm thấy mình nên nhắc nhở mợ chủ, để cô ấy chuẩn bị chút tâm lý.
Hàn Nhã Thanh bỗng ngừng động tác, Dương Tầm Chiêu đã tìm cô cả ngày rồi ư? Vậy là sao?
Anh tìm cô, còn tìm cả ngày nay nữa.
Anh tìm cô làm gì? Chẳng lẽ anh muốn tính sổ với cô à?
Sáng nay lúc cô tỉnh dậy, Dương Tầm Chiêu đã rời đi rồi, cô vốn tưởng rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, nhưng anh tìm cô cả ngày nay là sao thế?
“Sao chị biết anh ấy tìm tôi cả ngày?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy câu nói của chị Lưu có vấn đề, chị ấy biết Dương Tầm Chiêu tìm cô là chuyện bình thường, nhưng sao chị ấy lại biết anh tìm cô cả ngày chứ?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy chị Lưu đã nói hơi khoa trương rồi!
“Lúc sáng cậu chủ có về đây một lần, buổi trưa lại về lần nữa, còn buổi chiều thì liên tục gọi về mấy cuộc, luôn hỏi mợ chủ đã về chưa?” Chị Lưu là người thành thật, nghe Hàn Nhã Thanh hỏi thế thì thành thật trả lời.
Mà Hàn Nhã Thanh nghe cô ta nói thế thì sắc mặt thay đổi ngay, xem ra những lời chị Lưu nói lúc nãy không hề khoa trương chút nào.
Có cần đến thế không? Vậy mà anh lại tìm cô cả ngày trời? Hôm nay anh không phải làm chuyện gì khác à?
Hơn nữa, cô chỉ đi làm thôi mà, buổi tối sẽ về nhà ngay, anh cần gì phải tìm cô gấp gáp như thế?
Tất nhiên trong lòng Hàn Nhã Thanh cảm thấy rất rất lo lắng về chuyện tối qua.
Dù gì tối qua cô cũng uống say, rất có thể đã làm chuyện gì đó với anh...
“Chị Lưu, chị thấy tâm trạng cậu chủ thế nào?” Hàn Nhã Thanh thầm hít sâu một hơi, rồi dò hỏi.
“Lúc cậu chủ trở về lần đầu, tôi thấy sắc mặt cậu ấy rất đáng sợ...” Chị Lưu bắt đầu miêu tả tình huống lúc Dương Tầm Chiêu quay về.
Mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, lần đầu quay về, vẻ mặt trông rất đáng sợ, vậy chẳng phải sau đó sẽ tốt hơn ư...
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến những chuyện cô đã làm với Dương Tầm Chiêu tối qua, mới đầu anh rất tức giận cũng là chuyện bình thường, đợi một lúc sau anh sẽ dần bình tĩnh lại, có lẽ sẽ không nổi giận như thế nữa.
“Lúc cậu chủ quay về lần thứ hai...” Chị Lưu nói đến đây thì hơi ngừng lại, hình như đang nghĩ dùng từ nào để miêu tả sắc mặt anh.
Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, ánh mắt hiện rõ sự hy vọng và mong đợi.
Rồi chị Lưu thở dài, hơi run rẩy nói: “Sắc mặt cậu ấy cực kỳ đáng sợ”
Hàn Nhã Thanh: “...”
Thế là ngày càng nghiêm trọng hơn ư? Tình hình có vẻ không ổn cho lắm!
“Sau đó là cậu chủ gọi về, giọng nói của cậu ấy làm người khác cảm thấy u ám, như thể hồi bé phải một mình đi ngang qua nghĩa địa để về nhà vào buổi tối vậy, không, sắc mặt cậu ấy còn đáng sợ hơn đó nữa.” Chị Lưu không biết Hàn Nhã Thanh đang nghĩ gì, nên miêu tả tiếp.
Hàn Nhã Thanh liếc nhìn chị Lưu, ừm, chị Lưu miêu tả rất sống động, rất thỏa đáng, làm cô cảm thấy người mình như rơi vào hư ảo.
“Tôi ăn no rồi, tôi đi ngủ trước đây.” Hàn Nhã Thanh đặt bát đũa trong tay xuống, tao nhã đứng dậy, định về phòng mình.
“Mợ chủ, tôi mới gọi cho cậu chủ, có lẽ cậu ấy sắp về rồi, cô không đợi cậu ấy à?” Chị Lưu hơi tò mò, lúc nãy mợ chủ còn ăn rất ngon miệng, sao lại đột ngột không ăn nữa thế, hơn nữa chắc chắn cậu chủ sắp về rồi, cậu ấy đã tìm mợ chủ cả ngày trời, chẳng lẽ mợ chủ không đợi cậu ấy ư?
Bước chân Hàn Nhã Thanh vốn đang vững vàng, bỗng trở nên lảo đảo, cô thấy chân mình mềm nhũn, chắc chắn là do cô quá mệt rồi, đúng, chắc chắn là do cô quá mệt, nên cô phải đi nghỉ ngơi cho khỏe.
“Tôi mệt rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Một giây sau, Hàn Nhã Thanh bỗng tăng nhanh bước chân, vội vàng đi lên lầu,
rồi về phòng của mình.
Mắt chị Lưu lóe lên, lúc nãy hình như cô thấy mợ chủ không còn sức để bước đi, sao mới đó đã chạy nhanh như thế rồi? Chẳng lẽ là vì ăn cơm rồi nên có sức ư?
Hàn Nhã Thanh bước vào phòng, ngẫm nghĩ một lát rồi khóa trái cửa.
Hàn Nhã Thanh nghĩ rằng, cô đã khóa trái cửa rồi, có lẽ trời tối Dương Tầm Chiêu sẽ không xông vào phòng cô đâu.
Thật ra có lúc Dương Tầm Chiêu rất lịch thiệp, nên giờ cô khóa trái cửa rồi, có lẽ anh sẽ không bước vào đâu.
Phải nói là suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh thật sự rất đơn giản!
Hàn Nhã Thanh vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, vừa nằm trên giường mấy phút đã ngủ thiếp đi rồi.
Lúc Dương Tầm Chiêu quay về, không nhìn thấy bóng dáng Hàn Nhã Thanh nên sắc mặt thay đổi ngay: “Mợ chủ đâu rồi?”
Chẳng phải nói cô đã về rồi à? Sao giờ không thấy người đâu thế?
“Mợ chủ vì quá mệt nên về phòng nghỉ ngơi rồi.” Chị Lưu thấy sắc mặt Dương Tầm Chiêu bỗng trở nên thâm trầm thì sợ đến rụt cổ, nhưng vẫn kiên trì nói: “Cậu chủ, mợ chủ thật sự rất mệt đó...”
Nhưng lúc này, Dương Tầm Chiêu đã vội vàng đi lên lâu, không biết anh có nghe thấy lời chị Lưu nói hay không.
Dương Tầm Chiêu đi lên lầu, rồi tới thắng phòng Hàn Nhã Thanh, nhưng lúc vặn nắm cửa thì nhận ra cửa đã khóa trái rồi.
Dương Tầm Chiêu sửng sốt, vừa tức giận vừa buồn cười, bình thường cô không đời nào khóa cửa, thế mà giờ lại khóa, cô muốn làm gì thế?
Nhưng nhớ tới lời chị Lưu nói, nên Dương Tầm Chiêu không gõ cửa, mà cầm chìa khóa tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt đang ngủ say của cô.
Trong giây phút đó, anh cảm thấy trái tim đang thấp thỏm của anh bỗng trở nên yên tĩnh lại.
Cũng may cô đã về rồi!
Anh nghĩ, nếu lần này cô dám chạy trốn lần nữa, cho dù phải lật tung trời, anh cũng phải tìm được cô.
Dương Tầm Chiêu đi tới, nằm nghiêng bên cạnh cô, rồi vươn tay khẽ vuốt ve mặt cô, anh biết cô rất mệt, nhưng hôm nay, anh điên cuồng tìm kiếm cô cả ngày trời, giờ cô đã nằm cạnh anh rồi, anh không kìm lòng được mà muốn chạm vào cô.
Dương Tầm Chiêu cúi đầu khẽ hôn cô, động tác của anh rất nhẹ, rất dịu dàng, giờ anh không hôn lên môi cô, mà hôn lên mặt cô hết lần này đến khác.
“Cục cưng à, đừng làm loạn nữa.” Giờ Hàn Nhã Thanh thật sự rất mệt, cô cảm thấy có người đang hôn mình, nhưng mắt cô
không mở ra nổi, vì không mở mắt ra nên cô không nhìn thấy người hôn cô là ai.
Cô nửa tỉnh nửa mê, tưởng bé Đường Minh Hạo đang hôn mình.
Cục cưng ư? Khóe miệng Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, hình như cô rất thích gọi người khác bằng xưng hô này, tối qua cô cũng gọi anh như vậy.
Nghĩ tới tối qua, mắt Dương Tầm Chiêu bỗng thâm trầm, nụ hôn cũng trở nên mãnh liệt hơn, anh biết cô rất mệt, nhưng anh không nhịn được muốn hôn cô.
Cho dù chỉ ôm cô, hôn cô thế này cũng được rồi.
“Cục cưng à, đừng làm loạn nữa, mẹ mệt rồi, chỉ muốn ngủ thôi.” Hàn Nhã Thanh vẫn không mở mắt ra, chỉ vô thức vươn tay ra, định đẩy anh, nhưng giờ cô đang nửa tỉnh nửa mê, giọng nói lẩm bẩm dịu dàng đó mang theo chút mềm yếu, nghe rất quyến rũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...