"Nhã Thanh, ngồi xuống đi." Đường Lăng chủ động chào hỏi với Hàn Nhã Thanh, nụ cười ôn hòa ở trên gương mặt của anh khiến cho người ta rất dễ dàng sinh ra ảo giác, sẽ nhìn lâm anh ta là loại người ôn tồn lễ độ.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh biết rõ anh ta không phải, không thể nào là vậy.
Mà giờ phút này, anh ta xưng hô thân mật như vậy, thái độ nhiệt tình của anh ta càng có chút khác lạ.
Cho hỏi tiếng xưng hô thân mật Hàn Nhã Thanh này này là bắt nguồn từ mối quan hệ nào mà chuyển thành vậy?
Là từ thân phận anh cả của Dương Tâm Chiêu? Nhưng mà ngay cả Dương Tâm Chiêu cũng chưa từng gọi cô thân mật như vậy.
Sắc mặt của Dương Tâm Chiêu hơi trầm xuống, anh không hề phát hiện bất cứ thứ gì khác thường ở trên người của Hàn Nhã Thanh, chỉ là thái độ lúc này của anh cả khiến cho anh...
Lúc này, tay của Dương Tâm Chiêu vẫn còn đặt ở trên lưng của Hàn Nhã Thanh như cũ, còn đang cố găng ôm thật chặt, sau đó ôm Hàn Nhã Thanh đi đến ngồi ở đối diện với Đường Lăng.
Dương Tâm Chiêu vừa muốn giới thiệu, Đường Lăng lại mở miệng trước anh một bước.
"Nhã Thanh, cứ gọi anh là anh cả đi." Đường Lăng không nhìn thẳng vào Dương Tâm Chiêu, nhưng mà lại tỏ ra cực kỳ thân thiết với Hàn Nhã Thanh, thậm chí là nhiệt tình.
Sắc mặt của Dương Tâm Chiêu rõ ràng có chút khó coi.
"Lúc nãy anh đã gọi đồ ăn rồi." Đường Lăng cũng không để ý đến Dương Tâm Chiêu, trực tiếp dặn dò nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Tốc độ của nhân viên phục vụ rất nhanh, chỉ trong chốc lát trên bàn liên đầy đồ ăn.
Hàn Nhã Thanh nhìn qua một bàn đầy ắp đồ ăn, đôi mắt của cô chợt lóe lên, đây là những món mà cô thích ăn, món nào cũng vậy.
Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh sẽ không coi đây chỉ là sự trùng hợp, chỉ là sao Đường Lăng biết được cô thích ăn cái gì chứ?
Còn có một vấn đề khiến cho Hàn Nhã Thanh cực kỳ thắc mắc không hiểu được, theo lý thuyết thì bản án của cậu năm Tào cũng không tính là quá khó khăn, cấp dưới của Đường Lăng chắc chắn có thể giải quyết người của chuyện đó, nhưng mà tại sao Đường Lăng lại mượn dùng cô với học trưởng.
Đường Lăng là loại người gian xảo, học trưởng nợ ơn của anh ta, anh ta lại tùy tiện sử dụng như vậy? Điều này hình như là có chút không thể nào nói nổi.
Rốt cuộc thì Đường Lăng có mục đích gì?
"Nhã Thanh, nhìn thử xem, có phải đều là những món mà em thích ăn không? Anh đặc biệt chọn cho em đó." Mà giờ phút này, Đường Lăng thậm chí không hề che giấu chút nào, một câu nói kia đủ để người ta sinh ra rất nhiều hiểu lầm, đặc biệt là Dương Tâm Chiêu hiện tại.
Bàn tay đang ôm lấy eo cô của Dương Tâm Chiêu siết chặt lại, anh chú ý đến phản ứng của cô khi mà nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, cũng đều là món mà cô thích.
Nhưng mà sao Đường Lăng lại biết sở thích của cô chứ?
Ngay cả anh cũng không biết được những thứ này, lúc này tâm trạng của Dương Tâm Chiêu buồn bực đến cực điểm.
"Nhã Thanh, nếm thử cái này đi, là món em thích nhất đó." Ở trước mặt của Dương Tâm Chiêu, Đường Lăng trực tiếp gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của Hàn Nhã Thanh.
Lúc này, Đường Lăng không hề che đậy chút nào, thậm chí tùy ý mà bộc lộ.
"Để em làm là được rồi, không cần phải làm phiền anh cả đâu." Dương Tâm Chiêu tự cho là mình rất bình tĩnh, giờ phút này anh lại có một loại xúc động muốn đứng dậy đánh một trận với người đàn ông ở đối diện.
Anh mới là chồng của Hàn Nhã Thanh, anh đang ngồi ở chỗ này, chẳng lẽ là bọn họ coi anh như chết rồi?
"Quan trọng là Nhã Thanh thích." Đường Lăng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, khóe môi nhẹ nâng lên, nụ cười ở trên mặt càng dịu dàng mà thân thiết.
Mà lúc này, nếu như cẩn thận lắng nghe lời nói của anh ta, cũng không khó để phân biệt được một câu có hai ý nghĩa, dường như còn mang theo chút mỉa mai đối với người nào đó.
Dương Tâm Chiêu là một người sắc sảo như vậy, há có thể không nghe ra được, mắt của anh hơi híp lại, từ lúc mặc tã thì anh với Đường
Lăng đã là anh em với nhau.
Dương Tâm Chiêu có thể cam đoan, kể từ ngày mà anh quen biết với Đường Lăng cho đến bây giờ, Đường Lăng đều chưa từng nhiệt tình đối với bất cứ người nào như vậy.
Lúc này lại đối xử đặc biệt với Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng.
Lúc này, Dương Tâm Chiêu rất muốn biết phần đặc biệt này là đến từ đâu?
Đối với phân đặc biệt này, đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng cảm nhận được.
Tuy nhiên là Hàn Nhã Thanh cũng nhìn ra, tất cả những chuyện mà lúc này Đường Lăng đang làm có một phần là vì kích thích Dương Tâm Chiêu, Dương Tâm Chiêu đã sắp đặt hết tất cả, tính kế cô, cũng tính kế Đường Lăng, lấy tính tình của Đường Lăng há có thể không trả thù Sao.
Nhưng mà cô lại cảm thấy Đường Lăng làm như vậy hình như cũng không chỉ vì một nguyên nhân này, cô luôn cảm thấy Đường Lăng làm như vậy hình như là còn một nguyên nhân khác.
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Dương Tâm Chiêu, nhìn thấy lúc này Dương Tâm Chiêu đang kìm chế, khuôn mặt vẫn âm trầm như cũ, Hàn Nhã Thanh không thể không thừa nhận sự báo thù của Đường Lăng đối với Dương Tâm Chiêu rất thành công.
Haiz, rốt cuộc là cái người Đường Lăng này đen tối tới trình độ nào đây?
Đen, thật sự rất đen, còn đen hơn so với cả quạ đen.
Lúc này Hàn Nhã Thanh cảm giác, so với Đường Lăng thì Dương Tâm Chiêu đáng yêu hơn nhiều.
Có người quang minh chính đại khi dễ chồng cô ở trước mặt của cô, cô có nên quản hay không đây?
Hàn Nhã Thanh suy nghĩ, nghĩ xem có cần phải giúp hay là không, nếu như giúp thì nói cái gì mới tương đối phù hợp, dù sao đối mặt với hồ ly lắm mưu nhiều kế như là Đường Lăng, quả thật cô cũng không có chút tự tin nào.
"Nhã Thanh, khó có được lúc Tâm Chiêu có lòng, cố ý dẫn em đến đây gặp anh. Chỉ là quyết định của Tâm Chiêu quá đột ngột, trước đó anh cũng không biết gì, cho nên không có chuẩn bị quà gặp mặt." Chỉ là còn chưa chờ Hàn Nhã Thanh suy nghĩ kỹ nên phải nói như thế nào thì Đường Lăng đã mở miệng trước.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Cái này không phải là ám chỉ, mà là đang chỉ rõ.
Lời nói này của Đường Lăng chỉ thiếu nói thẳng là Dương Tâm Chiêu đột nhiên lại tập kích, tính kế anh ta, cũng tính kế cô.
Anh ta cũng đã nói tới mức này rồi, cô còn nói cái gì, làm cái gì nữa đây?
Bó tay, cô còn chưa ra chiêu mà đã ngủm rồi!
Đường Lăng, anh lợi hại, thật sự hung ác.
Có điều, Dương Tâm Chiêu đã tính kế cô là thật, cô liền yên lặng ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ chém giết nhau, cũng quả thật không tệ.
Có thể làm cho Đường Lăng phí hết tâm tư để trả thù, chứng minh Dương Tâm Chiêu đối với anh ta mà nói là cực kỳ quan trọng.
Hàn Nhã Thanh không thèm tiếp tục để ý hai người đàn ông ở trước mặt nữa, cô bắt đầu ăn đồ ăn, hiếm khi có nhiều món mà cô thích ăn, sao có thể lãng phí được chứ.
Đường Lăng nhìn Hàn Nhã Thanh, trên mặt cười khẽ, có mấy phần dung túng, dường như là còn có cảm xúc khác nữa.
Dương Tâm Chiêu nhìn cô, giống như lại im lặng thở dài một hơi, dưới tình huống như vậy không thèm quan tâm ai mà ăn uống thích thú như vậy, cô đúng là không tim không phổi mà.
Nghĩ đến một bàn đồ ăn này đều là do Đường Lăng đã đặc biệt gọi cho cô, trong lòng của Dương Tầm Chiêu liền cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Nhìn thấy ánh mắt của Đường Lăng nhìn về phía cô, Dương Tầm Chiêu liền cảm giác khó chịu.
Nhưng mà, chuyện cho đến lúc này, Dương Tâm Chiêu cũng ý thức được suy đoán lúc trước của anh là sai.
Nhưng mà lúc này thái độ của Đường Lăng đối với Hàn Nhã Thanh khiến cho anh có nỗi khổ không nói được, dù sao cũng là do anh đã dẫn Hàn Nhã Thanh đến đây gặp Đường Lăng.
Hàn Nhã Thanh ăn uống no say, hai người đàn ông cũng chưa từng động đũa, vẫn giằng co như cũ.
"Em đi nhà vệ sinh đây." Hàn Nhã Thanh biết hai người giằng co lâu như vậy, chắc chắn là có lời muốn nói với nhau, cho nên cô hẳn nên tự giác tránh đi một chút.
"Chuyện ngày hôm nay là do em đã sai rồi, em không nên nghi ngờ anh cả."
"Người phụ nữ này đó ở cục cảnh sát không phải là người của anh, mà là do anh mượn dùng."
Sau khi Hàn Nhã Thanh rồi khỏi, hai người bọn họ gần như mở miệng cùng một lúc, hai người lập tức nhìn nhau cười một tiếng.
Điều này đại biểu chuyện lúc nãy đã kết thúc rồi, tất cả hiểu lầm giữa hai người bọn họ cũng đã giải trừ.
"Chuyện ở trung tâm thương mại là do anh cả đã đè xuống ư?" Dương Tâm Chiêu đột nhiên hỏi một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...