Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Cậu ba Dương bưng ly bia mà Hàn Nhã Thanh đẩy tới trước mặt anh lên, lại nâng ly với Dụ Vỹ Luân, lần này cậu ba Dương

không nói chữ nào mà trực tiếp uống.

“Cậu Dương, tôi... " Dụ Vỹ Luân thật sự không uống được nữa, anh ta muốn câu xin Dương Tầm Chiêu, mặc dù anh ta cũng biết Dương Tầm Chiêu không phải loại người có thể nể tình với anh ta, nhưng bây giờ anh ta thực sự không thể uống nữa, cũng không dám uống nữa rồi.

Dương Tầm Chiêu không có quan tâm tới anh ta, mà là lại nhìn Hàn Nhã Thanh, tuy không nói chữ nào, nhưng cái ánh mắt khẽ chuyển động đó khiến cho Hàn Nhã Thanh biết rõ ý của anh.

Khoé miệng Hàn Nhã Thanh khẽ giựt giựt, anh đây là còn muốn uống nữa?

Dương Tầm Chiêu thật sự quá tàn nhẫn a! Cái này chỉ e là còn tàn nhẫn hơn lấy mạng của Dụ Vỹ Luân nữa đó nhỉ?

Hàn Nhã Thanh không có nói gì, vô cùng phối hợp mà đẩy thêm một ly bia qua cho Dương Tâm Chiêu, đương nhiên, cô đồng thời cũng đẩy thêm một ly cho Dụ Vỹ Luân.

Hàn Nhã Thanh rất rõ, hôm nay số bia này Dụ Vỹ Luân muốn uống cũng phải uống, không muốn uống cũng phải uống, hơn nữa Dương Tầm Chiêu uống bao nhiêu, Dụ Vỹ Luân chắc chắn cũng phải uống bấy nhiêu, một chút cũng không thể thiếu.

Dương Tầm Chiêu bưng ly thứ ba lên, lại nâng cốc với Dụ Vỹ Luân, sau đó lại một hơi uống cạn.

“Cậu Dụ cứ tuỳ ý.” Dương Tầm Chiêu uống xong, thì liếc nhìn Dụ Vỹ Luân một cái, cái thanh âm đó rất nhẹ, nhưng lại mang theo một sự lạnh lẽo khiến người ta không thở ra hơi. Hơn nữa, ai cũng nhìn ra Dương Tầm Chiêu là cố ý, trong tình hình này cậu ba Dương liên tiếp uống đến ba ly, ai dám tuỳ ý.

Dụ Vỹ Luân dám sao?

Đám người không biết tại sao Dương Tầm Chiêu lại làm như vậy, lúc này ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.


Cậu ba Dương thật tàn nhẫn a!!

Dương Tầm Chiêu liên tiếp uống ba ly, Dương Tâm Chiêu tuy nói là để anh ta tuỳ ý, nhưng anh ta lại càng cảm thấy run rẩy sợ hãi hơn nữa, anh ta không dám không uống, nhưng lại không dám uống, anh ta thật sự sợ uống hai ly bia lớn này xong sẽ xảy ra chuyện mất mặt trước đám đông mất.

Dụ Vỹ Luân do dự, đấu tranh, nhất thời không có động đậy.

Dương Tầm Chiêu không có thúc giục anh ta, nhưng vẫn đứng tại chỗ, không có ý rời khỏi.

“Đúng rồi, anh ba lần trước nói muốn thu mua vài công ty, tiến hành thế nào rồi?” Đôi con ngươi của cậu năm Tào khẽ lập loè, quay sang nhìn Dương Tầm Chiêu đột nhiên lòi ra một câu. Lời của cậu năm Tào vừa thốt ra, đám người ở hiện trường ai nấy đều âm thầm chấn kinh, cậu ba Dương muốn thu mua công ty? Thu mua công ty nào?

Đương nhiên, loại chuyện này hoàn toàn dựa vào tâm trạng của cậu ba Dương, cậu ba Dương muốn thu mua công ty nào, thì công ty đó đều không có lực kháng cự.

Đương nhiên lời mà cậu năm Tào nói lúc này hiển nhiên là đặc biệt nói cho Dụ Vỹ Luân nghe,

Dụ Vỹ Luân kinh ngạc, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, anh ta rất rõ ràng nếu như anh ta thật sự chọc Dương Tầm Chiêu không vui, một câu nói của Dương Tâm Chiêu có thể sẽ khiến toàn bộ mọi thứ của nhà họ Dụ biến mất.

Mí mắt Hàn Nhã Thanh giựt giựt, hai người một người tàn nhẫn, một người thâm độc, phối hợp thật là tốt!! Dụ Vỹ Luân hung hăng thở ra một hơi, sau đó bưng ly bia trước mặt lên, nhắm mắt lại mà rót vào miệng, sau khi cạn một ly, Dụ

Vỹ Luân liên cảm thấy một chỗ nào đó đã bị mất kiểm soát rồi, đã có một chút chất lỏng bị vắt ra, làm ướt quần của anh ta.

Nhưng mà, cũng may anh ta liều mạng mà nhịn lại, chảy ra không có nhiều, anh ta lúc này ngồi trên ghế, lại mặc độ vest, cho


nên không dễ bị người ta phát hiện dị thường.

Dụ Vỹ Luân nhìn phía trước vẫn còn lại một ly bia lớn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, anh ta biết rõ lúc này anh ta đã nhẫn

nhịn đến cực hạn rồi, nếu như uống thêm ly bia lớn này nữa, sợ là sẽ tại chỗ....

Dụ Vỹ Luân không khỏi nhìn sang Dương Tầm Chiêu, hy vọng Dương Tầm Chiêu có thể tha cho anh ta, nhưng Dương Tầm

Chiêu căn bản không nhìn anh ta lấy một cái.

Sự tàn nhẫn của cậu ba Dương không phải hư truyền a!!

Dụ Vỹ Luân biết anh ta không có sự lựa chọn, cho dù thật sự xảy ra chuyện mất mặt trước đám đông đi nữa, anh ta cũng phải uống.

Dụ Vỹ Luân vặn vẹo cơ thể, cật lực kẹp sát đôi chân lại, nghiến răng, nhắm mắt, uống cạn ly cuối cùng giống như đi hành quyết.

Cuối cùng, ly bia lớn cũng chui vào bụng, Dụ Vỹ Luân đột nhiên chỉ cảm thấy đau nhói ở chỗ nào đó, dù có cật lực nhịn thế nào vẫn cảm thấy chất lỏng chảy ra nhiều hơn.

Nhưng cũng may mà vẫn chưa có hoàn toàn mất kiểm soát, anh ta vẫn cố gắng nhịn, kìm nén, chí ít không có hoàn toàn làm

ướt quần, cũng không có bị chảy xuống đất.


Dương Tâm Chiêu lúc này mới đảo mắt qua liếc nhìn anh ta một cái, cái ánh mắt đó rất lạnh, rất băng, có thể nhìn ra cậu ba

Dương không hài lòng lắm.

“Nghe nói, đàn ông mà cứ mãi nhịn, sẽ nghẹn chết tuyến tiền liệt đó.” Khoé môi cậu năm Tào cong lên, trên mặt lộ rõ ý cười:

“Cậu Dụ, có cần tôi giúp anh không?”

Dụ Vỹ Luân khẽ sững sờ, cậu năm Tào sẽ giúp anh ta? Giúp anh ta thế nào?

Cậu năm Tào và cậu ba Dương là cùng bọn, cậu năm Tào sẽ giúp anh ta?

Dụ Vỹ Luân đang suy nghĩ, cậu năm Tào đột nhiên huýt sáo, tiếng huýt của cậu năm Tào lúc này còn lớn hơn nhiều so với tiếng mà Hàn Nhã Thanh huýt trước đó nữa.

Hơn nữa vừa rồi Dụ Vỹ Luân đã uống thêm ba ly bia, vốn đã hoàn toàn không thể kiềm chế được rồi.

Theo tiếng huýt sáo vừa to vừa dài của cậu năm Tào, quần tây của Dụ Vỹ Luân từ từ bị ướt, dưới ống quần có chất lỏng từ từ chảy ra, và dĩ nhiên cũng có một mùi nhẹ lan ra.

Những người xem trong đại sảnh bắt đầu phá lên cười, đương nhiên cũng lũ lượt tránh xa ra, có một số cô gái xấu hổ đỏ cả

mặt!!

Dụ Vỹ Luân lúc này thật ao ước có một cái lỗ để chui xuống mà.

“Cậu Dụ, cậu nói xem, cậu lớn như vậy rồi mà còn tè ra quân nữa, có mất mặt không a?” Cậu năm Tào lại không nhanh không chậm mà bổ sung một câu.

Dù thế nào đi chăng nữa, Hàn Nhã Thanh vẫn là vợ của anh ba trên danh nghĩa, Dụ Vỹ Luân đã bắt nạt Hàn Nhã Thanh trước mặt anh ba, đúng là tự mình tìm cái chết! I


Phải nói, điều này đã được coi là nhẹ rồi đó!

“Tôi muốn hỏi là tôi đã đắc tội cậu ba Dương và cậu năm Tào ở đâu rồi vậy?” Chuyện đã đến bước này, mặt mũi của Dụ Vỹ Luân cũng đã mất hết, mặt mũi không thể nào cứu vãn nữa, nhưng Dụ Vỹ Luân vẫn muốn làm rõ tại sao Dương Tâm Chiêu lại đối với anh ta như vậy.

Anh ta rốt cuộc là làm gì mà đã đắc tội với cậu ba Dương vậy?

Đám người nghe thấy lời này của Dụ Vỹ Luân xong, cũng đều lũ lượt nhìn sang Dương Tâm Chiêu, bọn họ cũng muốn biết cậu ba Dương tại sao lại làm như vậy.

Theo lý mà nói bình thường Dụ Vỹ Luân và cậu ba Dương ngay cả cơ hội gặp cũng không có, không thể nào đắc tội cậu ba

Dương được.

Dụ Vỹ Luân lúc này vẫn chưa tiểu hết, vẫn đang cật lực kìm nén, anh ta lúc này càng kìm càng khó chịu, tư vị trong đó cũng chỉ có anh ta biết mà thôi, Dụ Vỹ Luân lại nhìn sang Hàn Nhã Thanh, trong đôi con ngươi rõ ràng đã thêm vài phân hung hãn, đều là tại Hàn Nhã Thanh hại anh ta mất mặt, thù này anh ta nhất định sẽ báo.

Dương Tầm Chiêu khẽ đảo mắt qua, ánh mắt nhìn thấy Dụ Vỹ Luân đang nhìn Hàn Nhã Thanh với vẻ mặt hung hãn, đôi con

ngươi của Dương Tầm Chiêu nhanh chóng thoáng qua vài phần băng lãnh, khoé miệng anh khẽ động đậy, từng chữ từng chữ chậm rãi mà nói: “Đắc tội tôi? Anh cũng xứng sao?”

Không thể không nói, câu nói này của cậu ba Dương, đủ quyết tuyệt, đủ ngông cuồng, cũng đủ bá khí, mà anh cũng có tư cách như vậy.

Lời nói của Dương Tầm Chiêu ngừng lại, đôi con ngươi sau đó nhìn về hướng Hàn Nhã Thanh...

- ---

hẹn mn ngày mai nha ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui