"Không khó làm, rất đơn giản." Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên cười, còn cười rất rạng rỡ, rất quyến rũ.
Thẻ nhớ đang ở trong tay của Dương Tàm Chiêu, nói một cách nghiêm túc thì cũng không tính là mất, chuyện này quan trọng là ở chỗ cô làm thế nào.
Chung Lam muốn hại cô, sợ rằng không đơn giản như vậy đâu.
"Thanh Thanh, em có cách à?" Sở Bách Hà trợn tròn hai mắt, lập tức có tinh thần còn hưng phấn nói: "Chị suýt nữa quên mất, từ trước đến nay bông sen trắng kia đều không phải là đối thủ của em. Ở trong tay em, cô ta chiến đấu lần nào thua lần đó, chiến đấu trăm lần thua cả trăm, từ trước đến nay đều không ngoại lệ. Thanh Thanh, em nhanh nói ra cách của em đi."
"Chuyện cấp bách nhất bây giờ là phải lấy tài liệu về đã." Trên mặt Hàn Nhã Thanh mơ hồ có chút nghiêm trọng. Bây giờ lại kéo cả Dương Tầm Chiêu vào chuyện này, cô sợ sẽ gây bất lợi cho anh, cho nên cần phải giải quyết nhanh một chút mới được.
"Bây giờ thẻ nhớ thật sự đang ở trong tay của Dương Tầm Chiêu sao?" Mắt Sở Bách Hà chớp chớp, vẻ mặt mơ hồ kèm theo chút phản ứng kỳ diệu.
"Đúng vậy." Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ nên cũng không chú ý tới phản ứng của Sở Bách Hà.
"Bé học muội, em có cách lấy được thẻ nhớ trong tay của Dương Tầm Chiêu về sao?"
"Tạm thời còn chưa có." Hàn Nhã Thanh khế mím môi. Chuyện liên quan tới vấn đề này thật sự có chút phức tạp, hơi khó giải quyết, cô tạm thời còn chưa có một cách nào vẹn toàn.
"Chị có một cách, bé học muội có muốn nghe thử hay không?" Sở Bách Hà nhìn Hàn Nhã Thanh, mắt cũng sáng lên một cách lạ thường.
"Sao?" Hàn Nhã Thanh nhìn vê phía cô ta, dự định chăm chú lăng nghe.
"Em đi ngủ với Dương Tầm Chiêu, ngủ cho tới khi anh ta tối tăm mặt mày, em muốn làm thế nào chẳng được. Đến lúc đó lấy
một thẻ nhớ còn không phải là chuyện nhỏ sao." Sở Bách Hà cảm thấy đây tuyệt đối là một cách tốt một công đôi việc, đầu tiên có thể lấy lại thẻ nhớ, thứ hai là bé học muội nhà cô ta ngủ với người ta rồi, dù sao cũng sẽ phải chịu trách nhiệm chứ?
Cô ta biết bé học muội rất ngốc vê phương diện tình cảm, nhưng bé học muội là một người đặc biệt có trách nhiệm. Chỉ cần
cô ngủ với Dương Tầm Chiêu thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh. Chỉ cần chịu trách nhiệm, vậy chuyện sau đó lại thuận lý thành chương rồi.
"Chị xác định anh ấy hôn mê trước, chứ không phải là em hôn mê trước sao?” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, rất nghiêm túc trả lời một câu.
Sở Bách Hà: "..."
Holly ***!!
Đây là cô bé học muội thuần khiết của cô ta à?!
"Bé học muội, nếu không em cứ đi thử xem sao? Nói không chừng sức lực của em tốt, có thể làm cho anh ta bất tỉnh trước
đấy." Sở Bách Hà không muốn buông tha, tiếp tục dụ dỗ theo con đường này, bây giờ cô ta cảm thấy chuyện này còn quan trọng hơn cả lấy thẻ nhớ.
Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì thẻ nhớ ở trong tay của Dương Tầm Chiêu, cho nên cô ta cảm thấy không cân gấp như vậy, dù sao bé học muội và Dương Tâm Chiêu là người một nhà đấy!
Hàn Nhã Thanh không trả lời nhưng vẫn cân nhắc rất nghiêm túc, hình như đang suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này.
Trong lòng Sở Bách Hà cứ phải gọi là kích động. Xem ra có kịch hay rôi đây!!
Cả cuộc đời cô ta, đây là đầu tiên cô ta tự nhiên có thể dụ được bé học muội thành công, có kiêu ngạo không? Có hưng phấn không chứ?
"Em vừa nghiêm túc đánh giá sức lực của em và Dương Tầm Chiêu, em không thắng được anh ấy." Chỉ là vào lúc này, Hàn Nhã Thanh vẫn nghiêm túc đưa ra tổng kết.
Sở Bách Hà: "..."
Rõ ràng đã dụ được thành công, vì sao cuối cùng kết cục vẫn như vậy chứ.
Bé học muội, thật ra trong chuyện này em không cần nghiêm túc như vậy đâu.
Sở Bách Hà còn muốn ra sức hơn nữa, tiếp theo lừa dối, nếu chẳng may thành công thì sao.
Chẳng qua Hàn Nhã Thanh lại lấy ra một chiếc điện thoại nhỏ nhắn tinh tế và bấm một dãy số.
Sở Bách Hà lập tức im lặng. Đây chính là số chuyên dụng trong nội bộ của bọn họ. Lúc này bé học muội muốn gọi cho ai vậy?
"Cục trưởng Tào, chúng ta thương lượng một chút đi. Cục trưởng Tào giúp tôi lấy lại thẻ nhớ của tôi từ trong tay của Dương
Tầm Chiêu, tôi lại giúp cục trưởng Tào giải quyết vấn đề vụ án. Đương nhiên, không chỉ có chuyện này. Nếu về sau cục trưởng Tào có vụ án nào không giải quyết được, tôi đều có thể cung cấp sự giúp đỡ." Cuộc gọi được kết nối, sau khi Hàn Nhã Thanh xác nhận thân phận của cậu năm Tào thì giải thích luôn ý định của cô khi gọi số điện thoại này.
Ở đầu điện thoại bên kia, cậu năm Tào im lặng trong giây lát. Điều này thật sự có sức hấp dẫn rất lớn đối với anh ta, nhưng anh ta biết, muốn lấy lại thẻ nhớ từ trong tay anh ba thì còn khó hơn cả lên trời.
"Cậu năm Tào có thể nghiêm túc suy nghĩ kỹ rôi lại cho tôi câu trả lời." Hàn Nhã Thanh cũng không vội nhận đáp án của cậu
năm Tào, sau đó cô cúp máy.
"Em cảm thấy cậu năm Tào có thể lấy lại thẻ nhớ từ trong tay của ông xã nhà em sao?” Sau khi thấy Hàn Nhã Thanh cúp máy, lúc này Sở Bách Hà mới lên tiếng. Trên mặt cô ta rõ ràng có phân nghi ngờ không hiểu.
"Không thể." Hàn Nhã Thanh trả lời phải gọi là đơn giản và trực tiếp.
"Vậy vì sao em còn muốn gọi điện thoại cho cậu năm Tào?" Sở Bách Hà càng không hiểu. Nếu biết rõ không thể, vì sao còn
phải làm như thế?
"Dương đông kích tây, một mũi tên trúng hai đích." Hàn Nhã Thanh nhíu mày. Dương đông kích tây thật sự là một cách tốt, chỉ có điều quan trọng còn phải dùng tốt mới được.
Dùng tốt lại có thể một mũi tên trúng hai đích!
"Dương đông kích tây? Còn có thể một mũi tên trúng hai đích? Vậy tiếp theo em định làm gì?" Vẻ mặt Sở Bách Hà hưng phấn nhìn Hàn Nhã Thanh. Nếu là dương đông kích tây, vậy tiếp theo mới là quan trọng.
Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, mỉm cười nhưng không trả lời.
"Bé học muội, em không phải như vậy chứ? Em còn giữ bí mật với chị à? Trái tim pha lê của chị hoàn toàn vỡ vụn rồi." Sở Bách Hà rất đau lòng che trái tim, dáng vẻ cực kỳ khoa trương.
"Chị đừng giả vờ nữa." Hàn Nhã Thanh thấy dáng vẻ cô ta thì không nhịn được cười khẽ, ghé sát tai cô ta nói nhỏ vài câu.
Sở Bách Hà trợn tròn hai mắt và liên tục gật đầu, trên mặt rõ ràng có thêm phân hưng phấn. Trong Cục cảnh sát, cậu năm Tào nhìn cái điện thoại bị cúp với vẻ hơi mâu thuẫn, hơi xoắn xuýt, nhưng sau đó anh ta vẫn gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu.
“Anh ba, vừa rồi tuyến Mrs Đường lại gọi điện thoại cho em." Điện thoại vừa được kết nối, cậu năm Tào đã nói nhanh: "Cô ta bảo em giúp cô ta lấy thẻ nhớ từ trong tay của anh, sau đó giao cho cô ta."
"Cậu xác định người vừa rồi với người đêm qua là cùng một người chứ?" Mắt Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại, khóe miệng chậm rãi cong lên. Động tác ngược lại rất nhanh đấy.
"Là cùng một người." Cậu năm Tào rõ ràng không ngờ Dương Tầm Chiêu lại hỏi như vậy nên thấy hơi kỳ lạ, cũng hơi nghi ngờ:
"Từ trên giọng nói để phán đoán thì chắc hẳn là cùng một người."
Anh ta nghe ra được giọng nói của người phụ nữ gọi điện thoại cho mình đêm qua giống hệt với người phụ nữ vừa gọi cho anh ta.
"Giọng nói có thể bắt chước được." Trong giọng nói của Dương Tầm Chiêu có chút ý cười, nhưng rất nhỏ, trong giây lát không dễ năm bắt được.
Cậu năm Tào: "..."
Thân là Cục trưởng Cục cảnh sát, cậu năm Tào đã từng gặp phải tình hình vụ án bắt chước theo giọng nói của người khác, cho nên dựa vào giọng nói liên lạc qua điện thoại để phán đoán có phải là cùng một người hay không, quả thật quá qua loa.
Anh ta đột nhiên cảm thấy chuyện này nhanh chóng trở nên phức tạp hơn, may là anh ta đã gọi điện thoại cho anh ba.
"Số điện thoại gọi cho cậu đêm hôm qua và vừa rồi có phải cùng một số không?" Dương Tàm Chiêu lại nhánh chóng hỏi một
câu. Không thể không nói, những câu cậu ba Dương hỏi đều quan trọng.
"Hình như không phải." Cậu năm Tào ngẩn người, mắt đột nhiên sáng lên: "Anh ba, em biết rồi, em sẽ lập tức kiểm tra hai số
này, sau đó gửi lại cho anh. Điều này xem như là một manh mối rất quan trọng."
Dù sao cậu năm Tào cũng là Cục trưởng Cục cảnh sát nên phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu rõ ý của Dương Tầm Chiêu.
Ở đầu khác của điện thoại, Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ là trong đôi mắt híp lại càng phần sâu không lường được, khóe miệng anh cong lên mơ hồ hơi quyến rũ, nhìn đặc biệt gợi cảm mê người, nhưng lại khiến cho người ta không khỏi thầm sợ hãi, run rẩy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...