Trước đây tình huống này chỉ xảy ra khi Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ không thoải mái.
Nhưng cô và hai đứa bé là quan hệ mẹ con, giữa mẹ con sẽ có cảm ứng tâm linh với nhau là lẽ thường, nhưng còn với Trương Minh Hoàng là như thế nào? Chẳng lẽ?
Hàn Nhã Thanh không thể tin nổi.
Trước kia Quỷ Vực Chi Thành đã muốn kiểm tra xem cô có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành hay không, nhưng bị cô lừa.
Khi đó không phải đã chứng minh chủ nhân của sợi tóc kia có quan hệ ba con với thành chủ Quỷ Vực Chi Thành sao? Hơn nữa, Mặc Thành cũng đã nói là tìm được công chúa của Quỷ Vực Chi Thành rồi.
Vậy vì sao bây giờ cô lại có cảm giác như thế này?
Hàn Nhã Thanh ngẫm lại, đúng vậy, không sai, sau khi có kết quả kiểm tra ADN thì Thành thiếu chủ đã nói là tìm được công chúa rồi.
Vậy thì tất nhiên là do chủ nhân của sợi tóc kia có quan hệ huyết thống với thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, không thể sai được.
Có như vậy thì Thành thiếu chủ mới dám nói như thế.
Còn cô vẫn là con gái của nhà họ Hàn, mẹ cô sẽ không nhận nhầm ba của con mình.
Nếu cô thật sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành thì làm sao mẹ cô có thể để cô sinh ra và lớn lên ở nhà họ Hàn được chứ?
Cho nên… cảm giác lúc này của cô có nguyên nhân từ đâu? Hàn Nhã Thanh không muốn thừa nhận rằng mình thật sự thấy buồn vì Trương Minh Hoàng.
Dương Tầm Chiêu chú ý tới sự khác thường của Hàn Nhã Thanh, vươn tay nắm lấy tay cô, thấp giọng hỏi quan tâm: “Nhã Thanh, làm sao vậy?”
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn có sự kiêu ngạo của bản thân, hầu như không bao giờ tỏ ra không đúng mực trước mặt người ngoài.
Nhưng lần này thời gian cô bị sững sờ khá dài, vừa rồi anh đã thấy Hàn Nhã Thanh mải mê suy nghĩ, thậm chí còn không tự giác vỗ vào ngực mình như đã gặp phải chuyện gì rất kinh hoàng.
“Dạ?” Hàn Nhã Thanh trả lời theo bản năng.
Vừa rồi cô làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại chìm đắm vào suy nghĩ của mình, hơn nữa lại còn là vì chuyện của Trương Minh Hoàng? Hàn Nhã Thanh nhíu mày, lẽ nào cô thật sự có quan hệ gì đó với Trương Minh Hoàng sao? Hàn Nhã Thanh không muốn chấp nhận một kết quả như vậy.
“Sao vậy, em đang suy nghĩ gì thế?” Dương Tầm Chiêu nắm tay Hàn Nhã Thanh, hơi dùng sức, đủ khiến cô có phản ứng lại, đồng thời cũng truyền cho cô một chút sức lực, để cô biết anh đang ở bên cạnh cô.
Hàn Nhã Thanh nắm lại tay Dương Tầm Chiêu, nở một nụ cười ranh mãnh: “Vừa rồi não em chỉ đang đi lang thang thôi.”
Dương Tầm Chiêu lập tức hiểu ngay Hàn Nhã Thanh đã trở lại trạng thái thông minh bình tĩnh như ngày thường.
Cô nở nụ cười tỏ ý xin lỗi với Trương Minh Hoàng: “Xin lỗi, vừa rồi cháu hơi thất thần.”
“Không sao đâu.” Trương Minh Hoàng đương nhiên sẽ không nói gì.
Có thể gặp được Hàn Nhã Thanh là trong lòng ông đã có rất nhiều hy vọng rồi.
Bây giờ ông đang cảm thấy hết sức vui vẻ, nhưng mỗi cử chỉ của Hàn Nhã Thanh vẫn vô thức ảnh hưởng đến ông.
Hàn Nhã Thanh thu hồi vẻ tươi cười, giọng điệu lạnh nhạt, tiếp tục nói với vẻ nghi ngờ: “Vừa rồi cháu đang nghĩ vì sao bỗng nhiên Thành chủ lại buồn bã, chú đang nghĩ đến việc gì sao? Không biết vì sao mà cháu lại không muốn nhìn thấy Thành chủ buồn.” Câu phía sau cô nói rất khẽ, gần như không thể nghe thấy, nhưng tất cả mọi người có mặt đều đã nghe vào tai.
Là người thân cận bên cạnh Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu biết cô đang thăm dò chuyện gì đó, chỉ có điều anh không biết là vì sao, hay đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trong lời nói của cô dường như có chứa thiện ý và sự gần gũi, Dương Tầm Chiêu không hiểu lắm.
Nhưng Hàn Nhã Thanh đã làm việc này thì ắt hẳn là có lý do riêng, vì vậy anh chỉ yên lặng theo dõi tình hình, xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trương Minh Hoàng sửng sốt, vừa rồi ông có buồn à? Đúng vậy, là do vừa rồi ông nghe được sự yêu thích của Hàn Nhã Thanh sẽ tùy thuộc vào Đường Vũ Kỳ, là yêu ai yêu cả đường đi.
Nhưng cô đã quan sát thấy rồi sao? Cô nhìn ra ông đang buồn nên quan tâm đến ông sao? Trương Minh Hoàng tràn đầy hy vọng nhìn Hàn Nhã Thanh.
Quản gia Trọng nhìn Hàn Nhã Thanh, công chúa cảm thấy buồn vì Thành chủ đang buồn, giờ đang khuyên Thành chủ đừng buồn à? Lẽ nào đây chính là tình cảm giữa cha và con gái hay sao?
Mặc Thành cũng thấy nghi ngờ, anh ta cũng coi như là người tiếp xúc nhiều nhất với Hàn Nhã Thanh trong Quỷ Vực Chi Thành, cũng có hiểu biết về cô nhất.
Anh ta cảm thấy Hàn Nhã Thanh sẽ không bỗng dưng nói ra những lời này, dường như cô đang muốn thử thăm dò chuyện gì đó, muốn có được kết quả cô muốn.
Tuy nhiên Mặc Thành lại không thể nghĩ ra lý do là gì? Cô ấy đoán mình là con gái của thành chủ sao? Nếu vì vậy thì anh ta rất vui.
Bao suy nghĩ chạy qua đầu Trương Minh Hoàng, ông quyết định không nghĩ tới nữa.
Hàn Nhã Thanh làm chuyện này vì lý do gì không còn quan trọng.
Sau khi có kết quả xác định quan hệ huyết thống, nếu bọn họ là ba con thì ông ta sẽ bất chấp tất cả để nhận lại Hàn Nhã Thanh, nếu không phải thì ông sẽ tiếp tục tìm kiếm, coi Hàn Nhã Thanh như con gái nuôi, hoặc là con gái kết nghĩa.
Ông thực sự vẫn có tình cảm với Hàn Nhã Thanh dù vì nguyên nhân gì, huống chi, còn có cả Vũ Kỳ và Minh Hạo nữa.
Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng ông liền mở miệng, trong giọng nói có vẻ buồn thương: “Nhìn đến cô Hàn chú lại nhớ tới con gái mình.
Hơn hai mươi năm nay chú không biết con bé ở đâu, sống hạnh phúc hay phải chịu khổ? Chú thực sự rất muốn biết, muốn tìm được con bé, nói với nó là còn có ba đây, ba sẽ gánh vác mọi việc cho con! Để con bé được sống thật hạnh phúc!” Trương Minh Hoàng nói rất thẳng thắn.
Ông rất thờ ơ với nhiều việc, tất cả tình cảm đều đã dồn hết vào người cô con gái, vì vậy dù chỉ là câu nói bình thường nhưng lại ẩn chứa tình cảm sâu sắc bên trong.
Trái tim Hàn Nhã Thanh đập thình thịch, đây chính là tình yêu của một người ba dành cho con gái sao? Ba và con gái liền tâm, cho nên cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác của Trương Minh Hoàng sao? Nhưng cô lại lắc đầu, xua đi thứ cảm giác này.
Ý của Trương Minh Hoàng là bây giờ vẫn chưa tìm được công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, khác với điều Mặc Thành đã nói.
Nếu không phải là thật thì có nghĩa là Mặc Thành đang lừa cô, thân phận công chúa của Quỷ Vực Chi Thành vẫn chưa thể xác định chắc chắn.
Với mối quan hệ giữa Mặc Thành và Trương Minh Hoàng thì cô cũng không cần phải quan tâm đến những việc này, Hàn Nhã Thanh nghĩ như vậy rồi an ủi Trương Minh Hoàng: “Cháu tin thành chủ nhất định sẽ tìm được con gái thôi.”
Trương Minh Hoàng gật đầu.
Lời này của Hàn Nhã Thanh vô hình chung đã cho ông một hy vọng rất lớn, ít nhất thì bây giờ họ đang ở chung với nhau rất hòa hợp, không phải sao?
Tâm trạng vui vẻ thì cũng có tinh thần để suy nghĩ về những chuyện khác.
Tầm mắt ông lại chuyển về chỗ Dương Tầm Chiêu.
Chỉ khi tận mắt chứng kiến ông mới có thể tin tưởng là Dương Tầm Chiêu thực sự rất quan tâm đến Hàn Nhã Thanh.
Vừa rồi khi Hàn Nhã Thanh thất thần ông ta không hề nhận ra, có thể là bởi vì đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhưng Dương Tầm Chiêu lại nhanh chóng nhận ra, chủ động trấn an cô.
Cách làm này khiến ông rất hài lòng.
Nhưng dù sao muốn làm con rể ông thì còn nhiều chuyện phải nói lắm.
Tuy nhiên, những chuyện này đều là chuyện của sau này, Trương Minh Hoàng thầm nghĩ.
“Xem ra quan hệ của cậu ba Dương và cô Hàn rất tốt, còn cả hai bảo bối nhỏ Vũ Kỳ và Minh Hạo nữa, thật là khiến người ta phải hâm mộ.” Trương Minh Hoàng nói, gia đình hoà thuận vui vẻ là ước muốn của bao nhiêu người chứ?
Dương Tầm Chiêu rất thích kiểu khen thế này, anh đúng lý hợp tình tiếp nhận lời khen.
Hàn Nhã Thanh mỉm cười, mặc nhận lời nói của Trương Minh Hoàng.
“Ông Trương, chúng cháu cũng sẽ thường xuyên tới thăm ông.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là một thiên sứ, vừa nghe nói đến mình đã lập tức mở miệng: “Vậy thì ông Trương cũng làm cho người ta hâm mộ rồi.”
Đường Vũ Kỳ cảm thấy Trương Minh Hoàng nói hâm mộ là hâm mộ người một nhà bọn họ, còn hâm mộ việc mình có anh trai làm bạn.
Cho nên, nếu hai đứa có thể ở bên cạnh Trương Minh Hoàng nhiều hơn thì ông cũng sẽ vui vẻ, cũng được người khác hâm mộ.
Lời nói của Đường Vũ Kỳ khiến tất cả mọi người đều buồn cười.
Cái Trương Minh Hoàng hâm mộ là tình cảm giữa người trong gia đình, là mối quan hệ vợ chồng hòa thuận, gia đình hạnh phúc, nhưng lại bị Đường Vũ Kỳ nói thành giống như ông đang hâm mộ vì họ có hai đứa trẻ như Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo vậy.
Hàn Nhã Thanh cười vỗ đầu con, như thế này là thích Trương Minh Hoàng đến mức nào đây? Cô cười trêu chọc: “Nếu thành chủ hâm mộ thì có thể để Thành thiếu chủ kết hôn đi, sau đó hai vợ chồng cùng sinh một đứa bé.” Hàn Nhã Thanh nói như vậy vì cô vẫn cảm thấy mong muốn lớn nhất trong lòng Trương Minh Hoàng là có được cháu do con mình đẻ ra, nếu bây giờ chưa tìm được con gái thì cứ để Mặc Thành làm cũng được.
Mặc Thành không khỏi hối hận, có phải anh ta không nên ở lại chỗ này không, trước đó còn nghĩ như thế nào nhỉ? Hôm nay anh ta còn chưa làm gì vậy mà vẫn bị người ta kéo vào, còn bị liên lụy nữa, kết hôn sinh con… lại sắp bị thúc giục chuyện này nữa à?
Anh ta nhìn về phía Trương Minh Hoàng.
Đừng ba ơi! Họ chỉ nói bừa thôi! Huống chi, Hàn Nhã Thanh chính là con gái ba đó, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo là cháu ngoại của ba.
Nếu ba muốn được hâm mộ thì chỉ cần có họ là đủ rồi, nhất định đừng có kéo con vào! Mặc Thành mặc niệm trong lòng.
Chỉ tiếc là Trương Minh Hoàng không thể nghe thấy tiếng lòng của Mặc Thành, ông gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Năm đó ông bỏ lỡ một lần là lỡ cả đời, nếu Mặc Thành yêu ai thì nên kết hôn sinh con luôn cũng không tệ! Ông quay sang nhìn Mặc Thành đầy ẩn ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...