Mẹ Liễu gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Những lời này của cô khiến bà không dám tưởng tượng con gái mình đã phải chịu bao nhiêu ấm ức.
Nhà họ Tư Đồ… Bà rất hận, nhưng lại không có cách nào đụng tới họ.
Liễu Ảnh như đoán được suy nghĩ của mẹ Liễu, cô nắm lấy tay bà: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, mấy năm nay con không phải chịu ấm ức gì đâu.
Chỉ có điều mỗi khi con nghĩ với ba vì con mà… thì con lại không thể tha thứ cho mình.
Hơn nữa… mấy năm nay con ở bên cạnh Tư Đồ Không lâu như vậy, có đôi khi còn đối xử với anh ta rất tốt, khiến con thấy rất có lỗi với ba, có lỗi với mọi người!”
Nếu không có chuyện ban đầu, giữa họ chỉ có bản thỏa thuận thì có lẽ Liễu Ảnh sẽ chỉ cảm thấy chua xót, không quá thù hận.
Nhưng nguồn cơn của mọi chuyện lại quá mức chịu đựng như vậy nên nỗi hận của Liễu Ảnh như đã mọc rễ nảy mầm trong lòng cô, khiến trái tim cô không thể chứa thêm bất cứ thứ tình cảm nào khác.
Trong khoảng thời gian này, Liễu Ảnh cũng không dám nghĩ đến khi đó, ba mẹ mình đã trải qua như thế nào.
Bây giờ nhìn thấy mẹ thì những suy nghĩ trong đáy lòng cô lại trồi lên.
Khi đó ba mẹ cô đã đau đớn khổ sở thế nào, hy vọng vừa có được lại bị chặt đứt một cách tàn nhẫn, lại phải chịu đựng sự tuyệt vọng, họ chịu thế nào được đây? Liễu Ảnh lại càng thấy căm hận Tư Đồ Không hơn nữa.
Mẹ Liễu vỗ về Liễu Ảnh, bà rất hiểu tính cách con gái mình.
Bây giờ sự việc thành ra như thế này, chỉ sợ Liễu Ảnh sẽ tự trách mình rất nhiều.
Cô chỉ đang giả bộ bình tĩnh để bà không phải lo lắng thôi.
Mẹ Liễu cảm thấy áy náy vô cùng, bà đã không thể cho con cái sự yên ổn rồi, đã vậy còn khiến chúng lo lắng cho mình.
“Liễu Ảnh, con đừng tự trách mình, chuyện này không phải do con gây ra.
Sau nhiều năm như vậy mẹ cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.
Dù không có con, không lợi dụng con thì Tư Đồ Không cũng sẽ không bỏ qua cho ba con, sẽ không buông tha cho nhà chúng ta.
Chẳng qua là bọn họ đã dùng phương pháp bỉ ổi nhất mà thôi.” Trong lòng mẹ Liễu cũng tức giận, nhưng bây giờ nhìn thấy Liễu Ảnh thì bà đã hiểu, bà không thể chồng thêm sự phẫn nộ của mình lên người Liễu Ảnh được.
Cô đã phải gánh vác quá nhiều rồi, bây giờ hãy để bà gánh thay cô.
“Mẹ, mẹ không hiểu đâu.
Nếu dùng cách khác thì cũng thôi đi, nhưng họ lại dùng cách này khiến con không thể chấp nhận nổi.
Huống chi chuyện này lại hoàn toàn không có liên quan gì đến ba!” Liễu Ảnh nôn nóng.
Đúng vậy, chuyện cô không thể chấp nhận được nhất là Tư Đồ Không lại lợi dụng cô để ép chết ba cô.
Nếu là chuyện khác thì dù cô có hận cũng sẽ không oán trách, càng không giống như bây giờ, bị kìm hãm trong cảm xúc của chính mình, oán trách chính mình, thậm chí… có những lúc cô còn không nhịn được mà muốn tìm đến cái chết.
Lần đầu tiên có suy nghĩ này Liễu Ảnh đã rất sốc.
Trước đây dù có khó khăn đến đâu thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cái chết.
Dù có phải đi cầu xin người khác cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tự tử.
Nhưng lần này Liễu Ảnh đã tự trách đến mức không thể tha thứ cho bản thân, không thể bào chữa cho chính mình.
Tuy nhiên, khi trong đầu nảy sinh ý nghĩ đó cô sẽ nhanh chóng hướng sự chú ý của mình sang một việc gì khác.
Cô còn mẹ, còn em trai, thậm chí là...!còn có những người bạn tốt như Nhã Thanh, cô không thể chết! Liễu Ảnh vẫn luôn kiên trì, đây là lý do tại sao khi mẹ Liễu nói muốn đến đây cô lại đồng ý.
Cô không dám ở một mình nữa, cô sợ một ngày nào đó mình sẽ bị ám ảnh trong lòng, sẽ thật sự nghĩ đến việc tự sát.
Nếu có mẹ mình ở đây thì Liễu Ảnh biết, cô nhất định sẽ kiên trì được.
Mẹ Liễu lắc đầu, kéo tay Liễu Ảnh, nắm thật chặt: “Con bé ngốc này, mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc nói với con về chuyện này.
Chuyện đã qua thì cho nó qua đi, ba con cũng không muốn con tự trách mình vì chuyện này đâu.
Mẹ đã suy nghĩ nghiêm túc về việc này rồi, thực ra chuyện này không quá liên quan đến con.
Lúc đó ba con có tham gia vào việc của ba Tư Đồ Không hay không thì mẹ không biết.
Ba con cũng nói là không có nhưng có một khoảng thời gian trong nhà mình thật sự đã có thay đổi, nguyên nhân vì sao thì đến giờ mẹ vẫn không biết.
Nhưng sau đó ba con muốn tìm Tư Đồ Không là bởi vì bản thân ông ấy, ông ấy muốn bám vào Tư Đồ Không.
Chuyện này không thể nói là đúng hay sai, nhưng cũng gián tiếp dẫn đến cái chết của ba con.
Liễu Ảnh, con không phải là nguyên nhân gây ra cái chết cho ba con.
Nếu năm đó ba con có tham gia vào việc của ba Tư Đồ Không, vì vậy mà anh ta trả thù thì mẹ cũng hiểu được.
Thủ đoạn của anh ta tàn nhẫn, nhưng sự tàn nhẫn đó không có liên quan gì đến con cả.
Không phải con khiến anh ta trở nên ác độc như vậy, cho nên con đừng tự trách mình.
Con là một con dao, giết người rồi thì không thể trách con được, phải trách người cầm dao kia kìa.” Mẹ Liễu nói thật chậm rãi.
Bà không dám kích thích Liễu Ảnh, nội tâm cô đang hết sức mẫn cảm, không thể chịu nổi một chút kích thích nào.
Liễu Ảnh nhìn mẹ mình.
Vốn tưởng bà sẽ oán hận, khi đến đây bà sẽ mất lý trí, nhưng không ngờ bà vẫn rất tỉnh táo, còn chủ động an ủi cô.
Trong lòng Liễu Ảnh thấy áy náy, cô vẫn khiến mẹ mình phải lo lắng.
Tuy nhiên, Liễu Ảnh vẫn không thể tin nổi, cô hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự không hận Tư Đồ Không sao?”
Cả người mẹ Liễu run lên, trong nháy mắt Liễu Ảnh đã hiểu ra.
Đúng vậy, sao có thể không hận chứ? Tất nhiên mẹ cô cũng hận Tư Đồ Không, hận anh ta đã giết chết người mà bà yêu thương nhất.
Mẹ Liễu dùng sức hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi nói: “Chắc chắn là mẹ hận anh ta, nhưng… mẹ còn yêu con hơn.
Nếu vì nỗi hận của mẹ mà khiến cuộc đời con sau này không được an lành thì sao mẹ nỡ nhẫn tâm! Đã nhiều năm trôi qua, thật ra mẹ cũng đã suy nghĩ kỹ.
Chúng ta muốn tìm Tư Đồ Không báo thù chỉ như lấy trứng chọi đá thôi, huống chi lại không có chứng cứ gì.
Mẹ còn có các con nữa, không thể không quan tâm đến.
Lúc trước con ở cạnh Tư Đồ Không năm năm, giữa hai người không có quá nhiều mâu thuẫn, vì vậy mẹ đã nghĩ không thể để con biết, chờ hết thời gian năm năm mẹ sẽ đón con đi.
Nhưng bây giờ… con lại biết rồi.”
“Mẹ, không phải con không muốn báo thù.” Liễu Ảnh nói với vẻ nặng nề.
Có rất nhiều chuyện, cô thừa nhận nhưng không có nghĩa là cô cam tâm.
Cô chắc chắn không bao giờ dễ dàng chấp nhận chuyện của ba mình như vậy, cô hận! Hơn nữa lại còn là nỗi hận không thể tha thứ nổi.
“Liễu Ảnh, lần này mẹ đến đây là vì muốn nói với con.
Dù con quyết định như thế nào mẹ cũng sẽ ủng hộ con.
Nếu con muốn trả thù thì dù có liều cả tính mạng mẹ cũng sẽ ở bên con.
Nếu con không muốn trả thù, muốn rời đi mẹ cũng sẽ không trách con.” Mẹ Liễu bình tĩnh nói.
Dù có oán trách hơn nữa, có hận thù hơn nữa thì sau năm năm suy nghĩ kỹ càng bà cũng phát hiện ra chuyện lúc trước không hề đơn giản.
Huống chi bà còn có con cái, không thể không suy nghĩ vì chúng được.
Chỉ cần có thể khiến cho hai đứa con mình được sống tốt thì chuyện gì bà cũng buông bỏ.
“Mẹ, mẹ thật sự sẽ không trách con sao? Thế nhưng, chính con tự trách mình.” Liễu Ảnh hỏi, trong mắt là vẻ thấp thỏm lo âu.
Mối thù của ba cô cứ buông bỏ như vậy sao? Ông ấy là chồng của mẹ mà! Liễu Ảnh cảm thấy trong lòng bất an.
Cô muốn từ bỏ là vì không muốn có dây dưa gì với Tư Đồ Không nữa, không muốn để bà Tư Đồ có bất kỳ cơ hội hay lý do gì để làm tổn thương người nhà mình nữa.
Tư Đồ Không muốn giữ cô lại, bà Tư Đồ lại muốn cô đi, hai người họ không thể nào hòa giải, Liễu Ảnh không muốn bị kẹt giữa bọn họ.
Dù là Tư Đồ Không hay bà Tư Đồ thì cô cũng không thể đắc tội nổi.
Vậy thì cô sẽ tránh đi, đưa người nhà mình tránh đi là được phải không?
“Mẹ sẽ không trách con.
Đây là chuyện chính mẹ còn không làm nổi thì tại sao lại đổ lên đầu con được chứ? Huống chi, sao mẹ có thể để con sống cả đời trong hận thù được? Mẹ sẽ không trách con, mẹ chỉ tiếc là năm năm trước đã không đưa con đi theo luôn.” Mẹ Liễu nói với vẻ hối tiếc.
Trước nay bà đều không nghĩ tới việc sẽ có người lôi chuyện này ra nói lại, mà lại còn là bà Tư Đồ chính miệng nói ra.
Bà không hiểu bà Tư Đồ đang lo lắng điều gì, Liễu Ảnh đã có thể rời đi thì vì sao lại không buông tha cho cô?
“Mẹ, đó không phải là lỗi sai của mẹ.
Bà Tư Đồ nói ra chuyện này là bởi vì Tư Đồ Không không muốn thả con đi.” Liễu Ảnh nói rất bình tĩnh, ánh sáng trong mắt như đã bị dập tắt.
Cô và Tư Đồ Không thật sự vẫn mãi… dây dưa không dứt.
“Cái gì?” Mẹ Liễu không hiểu như vậy là có ý gì.
Chẳng lẽ không phải là bà Tư Đồ Không chịu để cho Liễu Ảnh rời đi sao? Sao lại liên quan đến Tư Đồ Không? Người này muốn trả thù, chồng bà đã chết, thời gian năm năm cũng đã đủ rồi, vậy thì vì sao anh ta vẫn không cam lòng buông tay?
Ánh sáng trong mắt Liễu Ảnh lóe lên, cô kể cho mẹ Liễu nghe chuyện giữa mình và Tư Đồ Không.
Tuy nhiên, vẫn có vài chuyện cô không thể nói ra lời.
Ví dụ như chuyện Tư Đồ Không muốn cô sinh con cho anh ta, hay chuyện Tư Đồ Không nói rằng anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép cô rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...