Trong lúc nói những lời này, tài xế vẫn tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Liễu Ảnh, nhưng gương mặt cô lại không thể hiện cảm xúc gì.
Nghe những lời này, trái tim Liễu Ảnh cũng rung động, nhưng ngay sau đó lại bị đè nén xuống.
Trung thành? Tình yêu? Những điều này ở trong lòng Liễu Ảnh vô cùng mỉa mai.
Tư Đồ Không dựa vào cái gì mà yêu cầu cô những điều đó? Giữa họ không phải là quan hệ yêu đương, anh ta không có tư cách yêu cầu cô như vậy.
Liễu Ảnh không hiểu tại sao trong mắt người khác Tư Đồ Không đối xử tốt với cô nghĩa là yêu cô.
Bọn họ hoàn toàn không hay biết Tư Đồ Không tồi tệ, độc ác đến cỡ nào.
Nếu bọn họ biết giữa cô và anh ta chỉ là một cuộc giao dịch với thời hạn năm năm thì không biết sẽ cảm thấy mỉa mai đến mức nào nữa.
Bọn họ sẽ nghĩ gì? Nghĩ là cô tham vinh hoa phú quý nên chủ động tiếp cận Tư Đồ Không sao? Hay cảm thấy cô tự mình rước lấy nhục, xứng đáng bị như vậy? Liễu Ảnh đột nhiên nở nụ cười, đúng là quá đáng buồn! Khi thân phận không bình đẳng, ngay đến tình cảm cũng không có cơ hội được bình đẳng.
Phải chăng theo ý những người đó thì việc Tư Đồ Không yêu cô chính là ban thưởng cho cô? Cô phải chấp nhận điều đó, nếu không sẽ là không hiểu chuyện đúng không? Liễu Ảnh cảm thấy phẫn uất, rõ ràng từ lúc bắt đầu là Tư Đồ Không lừa gạt cô, nhưng cô lại không có cách nào nói rõ ra, thật sự rất đáng buồn.
Nhìn dáng vẻ lúc buồn lúc vui của Liễu Ảnh, trên mặt cô còn có vẻ tức giận, tài xế thầm nghĩ, chắc hẳn giữa tổng giám đốc Tư Đồ và Liễu Ảnh đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhưng những chuyện đó một người ngoài như anh ta không thể hỏi tới, cho nên cũng không nhiều lời thêm nữa, chỉ để Liễu Ảnh tự mình suy ngẫm.
Đường về không mất quá nhiều thời gian, Liễu Ảnh nhìn ra ngoài, đã đến nơi ở của cô rồi.
Cô nhìn nơi này, thầm nghĩ, may mà vẫn còn có Hàn Nhã Thanh, nhờ cô ấy cho mượn chỗ ở nên cô không đến mức không chốn dung thân.
May là có rất nhiều chuyện cô có thể nói với Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh sẽ luôn ở bên cô.
Liễu Ảnh nhìn dòng người qua lại, thầm nghĩ, trên đời này có một người bạn luôn ở bên cô, không hỏi đúng sai, không hỏi bất cứ chuyện gì khác thật sự may mắn biết bao.
Lòng cô trở nên kiên định hơn.
Chuyện giữa cô và Tư Đồ Không tuyệt đối không thể liên lụy quá nhiều đến Hàn Nhã Thanh được.
Đôi khi Tư Đồ Không như một tên điên, anh ta nhất quyết không cho phép một người thoát khỏi sự khống chế của mình.
Nếu Nhã Thanh tham gia vào việc này quá nhiều, đặc biệt là can thiệp vào việc cô bỏ đi thì… Liễu Ảnh không dám tưởng tượng.
Tư Đồ Không có thể phát rồ mà trả thù Hàn Nhã Thanh hay không…? Liễu Ảnh không dám mạo hiểm.
“Được rồi, dừng xe ở đây đi.” Liễu Ảnh không muốn để người khác biết chỗ ở cụ thể của mình.
Tư Đồ Không có thể tra được là bản lĩnh của anh ta, còn những người khác thì không cần biết.
Tài xế gật đầu, ngừng xe lại, nhìn Liễu Ảnh rời đi.
Lưng cô thẳng tắp, như đang kiên trì điều gì đó, nhưng bóng lưng ấy cũng thật cô đơn.
Anh ta lắc đầu, ai cũng có nỗi khổ của mình, nhưng không biết anh ta có thể nắm chắc cơ hội này không nữa.
Khi Liễu Ảnh về tới nơi thì thấy Hàn Nhã Thanh đã đưa mẹ cô đến rồi, hai người đang cười nói với nhau.
Hàn Nhã Thanh cố tỏ ra thật thoải mái, không dám để mẹ Liễu nhận ra Liễu Ảnh đang gặp khó khăn.
Mẹ Liễu cũng che giấu sự lo lắng của mình xuống tận đáy lòng.
Hàn Nhã Thanh là bạn của Liễu Ảnh, cô không thể để mẹ Liễu biết về những rắc rối của Liễu Ảnh được.
Huống chi, giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không toàn những chuyện xấu xí, không thể chấp nhận nổi.
Không cần biết bà có biết hay không, và đã biết được bao nhiêu, dù thế nào cô cũng không thể nói những chuyện này ra được.
Liễu Ảnh bước vào cửa liền nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang ngồi trên ghế sô pha với mẹ mình.
Khi thấy cô, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Trong lòng Liễu Ảnh chợt thấy yên tâm, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng: “Nhã Thanh, cảm ơn cậu.”
Liễu Ảnh lên tiếng nói trước.
Hàn Nhã Thanh khẽ cười, con nhỏ ngốc nghếch này, có gì mà phải cảm ơn? Cô đoán là Liễu Ảnh sẽ có rất nhiều điều muốn nói với mẹ Liễu nên không định ở lại, cô đứng lên nói: “Liễu Ảnh đã về rồi.
Chắc là hai mẹ con có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Hôm nay cháu không ở lại đây nữa, hôm khác cháu lại đến thăm dì ạ.”
“Ấy?” Mẹ Liễu kinh ngạc: “Không sao đâu, dì và Liễu Ảnh có rất nhiều thời gian.
Cháu ở lại thêm một lát đi.”
Hàn Nhã Thanh lắc đầu: “Thôi ạ, chồng cháu đến đón cháu rồi!” Nói đến đó Hàn Nhã Thanh lại bất giác nở nụ cười.
Dương Tầm Chiêu đúng là… lúc nào cũng ghen được.
Rõ ràng đã nói là đến chỗ Liễu Ảnh rồi, thế mà cứ một mực đòi tới đón cô.
Chắc là có liên quan đến việc tặng quà cho thành chủ Trương Minh Hoàng chăng? Hàn Nhã Thanh thầm suy đoán, nhưng cô cũng không nói gì nhiều với hai mẹ con Liễu Ảnh.
Vừa nghe thấy Dương Tầm Chiêu đến đây, Liễu Ảnh liền mím môi.
Vậy là không thể giữ người lại được rồi, đành gật đầu: “Ừ, vậy chúng ta hẹn lần sau.”
Cô có chuyện muốn nói với Hàn Nhã Thanh, nhưng bây giờ không có cơ hội, chỉ có thể chờ sau này thôi.
Nhưng thực ra cũng không cần gấp gáp, cô còn chưa suy nghĩ kỹ càng.
Hàn Nhã Thanh gật đầu rồi rời đi.
Dương Tầm Chiêu cũng vừa đến dưới lầu, hai người liếc nhìn nhau từ xa.
Hàn Nhã Thanh nhướng mày, Dương Tầm Chiêu trầm mặc.
Nhưng khi cô vừa ngồi vào trong xe thì đã bị Dương Tầm Chiêu kéo qua hôn mãnh liệt.
Anh thầm nghĩ vậy là ngày hôm qua cô vẫn chưa đủ mệt rồi, đến chiều đã có tâm trạng đi kiếm việc để làm.
Anh về nhà mà lại không tìm thấy người đâu!
Hàn Nhã Thanh bất đắc dĩ đáp lại nụ hôn để trấn an anh.
Hai người không nói gì, cứ vậy mà hôn nhau, lúc này tâm trạng Dương Tầm Chiêu mới tốt lên.
Trước đó anh đã hỏi Hàn Nhã Thanh tới đây làm gì, nên bây giờ không hỏi lại nữa, chỉ trực tiếp đưa cô rời đi.
Trong phòng, Liễu Ảnh đặt đồ xuống rồi nhào vào trong lòng mẹ Liễu.
Những ngày qua, cô đã chịu đựng áp lực quá lâu rồi.
Có rất nhiều chuyện cô có thể nói với Hàn Nhã Thanh, nhưng lại không thể truyền cảm xúc tiêu cực đó của mình cho Hàn Nhã Thanh, không thể để cô ấy biết sự tuyệt vọng và mệt mỏi của mình, như vậy là không công bằng với cô ấy.
Hơn nữa, Hàn Nhã Thanh cũng rất bận, cô không thể để cô ấy phải lo lắng thêm nữa.
Cho nên, trong mấy ngày nay cô vẫn luôn cố gắng chống đỡ.
Nhưng bây giờ mẹ cô đã tới, cô như một con thuyền nhỏ lênh đênh cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ, có người mình có thể hoàn toàn dựa vào.
Liễu Ảnh dựa vào lồng ngực mẹ Liễu, vốn dĩ chỉ muốn tìm chút hơi ấm thôi, nhưng một khi tâm trạng được thả lỏng thì những điều ấm ức lại dần dâng lên, chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô.
Liễu Ảnh lẳng lặng bật khóc nức nở.
Mẹ Liễu biết trong khoảng thời gian này Liễu Ảnh đã phải chịu rất nhiều nỗi ấm ức.
Chuyện ba cô, chuyện năm năm qua luôn đè nén trái tim cô, có lẽ nhất thời cô sẽ khó mà chấp nhận nổi.
Bây giờ cô lại phải lo lắng cho bà nữa, áp lực trong lòng Liễu Ảnh quá lớn.
Khó khăn lắm cô mới được yên tâm, nhưng lại không thể thoải mái trút hết ra.
Lòng mẹ Liễu chua xót, bà vỗ lưng Liễu Ảnh, khẽ giọng nói: “Ảnh ngốc nghếch này, mẹ ở đây rồi, không sao đâu, mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Liễu Ảnh đột nhiên khóc thành tiếng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không thể ngăn nổi.
Tất cả những áp lực và ấm ức trong lòng mấy ngày qua đều được trút bỏ ra ngoài.
Áp lực Tư Đồ Không gây ra cho cô, những chuyện dây dưa không rõ khiến cô vừa phiền lòng vừa ảo não, tất cả những điều trước đó cô chưa bộc lộ ra giờ đều được trút hết ra ngoài.
Nước mắt Liễu Ảnh như được xả van, cô cũng không cố kìm nén nên cả khuôn mặt đã ướt đẫm.
Nãy giờ Liễu Ảnh vẫn dựa vào người mẹ Liễu, trên vai bà toàn là nước mắt.
Mẹ Liễu cảm nhận được những giọt nước mắt của Liễu Ảnh, trong lòng cũng thấy đau đớn, khóe mắt cũng đỡ ươn ướt.
Cũng may là Liễu Ảnh không tiếp tục phát tiết nữa, cô không thể khiến mẹ mình lo lắng thêm, trút ra được một chút như vậy là đủ rồi! Cô ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn mẹ mình, khóc nức nở nói: “Mẹ, con chỉ đang vui thôi, cuối cùng mẹ cũng ở bên cạnh con.”
Liễu Ảnh không nói trước đây mình đã khổ sở thế nào.
Cô biết bây giờ mẹ cô chỉ quan tâm đến cô và em trai, không dám đặt mình vào chuyện nguy hiểm gì.
Cho nên nếu Liễu Ảnh đã không nói gì thì bà cũng không đề cập tới.
Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, tâm tư đứa trẻ này đã sâu sắc hơn trước rồi, còn biết che giấu suy nghĩ của mình nữa.
Đây là chuyện tốt, ở bên ngoài sẽ không dễ bị tổn thương.
Nhưng đây là con gái bà, đang ở ngay trước mặt bà, cô như vậy càng khiến bà thấy đau lòng hơn.
Là do bà không thể cho con gái một môi trường sống yên ổn và an toàn nên cô mới biến thành như vậy.
Nước mắt của mẹ Liễu bỗng rơi xuống, năm năm qua thật sự đã khiến con bé phải chịu ấm ức rồi! Con bé luôn cho rằng mình đã cứu nhà họ Liễu, cứu người thân.
Nhưng… hóa ra lại là gián tiếp hại chết ba mình, vậy thì làm sao có thể chấp nhận nổi đây? Mẹ Liễu bỗng thấy hận, hận mình quá nhu nhược, không quyền không thế mới khiến Liễu Ảnh phải gánh vác những chuyện này.
Bây giờ… không cần biết sẽ xảy ra chuyện gì, bà nhất định cũng sẽ không để cho bất kỳ người nào làm tổn thương con gái mình nữa!
Liễu Ảnh mới vừa ngừng khóc lại thấy mẹ mình đang khóc, cô vội vàng lau nước mắt cho bà, nhưng nước mắt bà vẫn không ngừng rơi.
Mẹ Liễu cũng cuống quýt lau đi, giấu nhẹm những giọt nước mắt của mình.
Bà miễn cưỡng cười vui vẻ: “Không sao đâu, mẹ không sao đâu.
Chỉ vì mẹ thấy để con bị ấm ức là do mẹ vô dụng thôi.”
Liễu Ảnh lắc đầu: “Không phải đâu, mẹ ơi, mẹ không biết có mẹ ở bên cạnh con thấy yên tâm thế nào đâu.
Mẹ, chỉ cần mẹ ở bên cạnh con thì con sẽ cảm thấy con là con gái mẹ, là một người độc lập.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...