Nhưng họ lại nhận được tin tức của công chúa, cho dù là giả, nhưng khoảnh khắc đó, Trương Minh Hoàng như được sống lại.
Trên đời này, cuối cùng cũng có người thật sự liên quan tới ông.
Mặc Thành không thể hiểu được tình cảm này.
Trong thâm tâm anh ta, chỉ có một tín niệm, đó là tuyệt đối không thể để Trương Minh Hoàng thất vọng, không thể để ông cô quạnh nữa.
Có những tình cảm chỉ người đặc biệt mới có thể mang lại.
Mặc Thành hiểu, cũng không cưỡng ép.
Anh ta cũng hy vọng Trương Minh Hoàng có thể tìm được người mang tới sự ấm áp cho ông, không để ông cô đơn lẻ loi như trước nữa, ít nhất có thể thật sự vui lên.
Hàn Nhã Thanh đã bình tĩnh lại rồi.
Cô nhìn Mặc Thành, lần đầu gặp nhất định sẽ bị khuôn mặt người này thu hút, vì quá đỗi tinh xảo, nhưng hiện tại, khuôn mặt tinh xảo này lại mang vẻ nghiêm túc không nên có.
Ánh mắt người này rất điềm tĩnh, thậm chí còn mang theo chút lạnh lùng.
Hàn Nhã Thanh cũng nhìn anh ta như vậy, trả lời dửng dưng: “Không biết Thành thiếu chủ muốn nói gì.”
Hàn Nhã Thanh chỉ giữ sĩ diện cho anh ta, hay nói cách khác, là nể mặt Quỷ Vực Chi Thành.
Không ai lại đi khiêu khích tổ chức tồn tại suốt bao năm, vẫn luôn đứng hàng đầu như Quỷ Vực Chi Thành cả.
Sẽ không có chuyện Hàn Nhã Thanh không tự lượng sức mình mà đi khiêu khích với họ.
Huống hồ, bây giờ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo còn đang ở bên cạnh anh ta, cô càng không muốn làm những chuyện dư thừa, chỉ hy vọng có thể mau chóng đón Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo về, càng không muốn để lại mầm mống tai họa nào cả.
Hàn Nhã Thanh tự trách, là do cô sơ suất, gây ra cho mình phiền phức lớn như vậy, lúc trước không có cách nào thay đổi, bây giờ… bù đắp vẫn còn kịp.
Trực giác của Mặc Thành mách bảo rằng không ổn rồi, Hàn Nhã Thanh bình tĩnh, cũng có sự kiên định của chính mình.
Lúc này chỉ giống như để giữ hình tượng được giáo dục tốt của mình nên mới nghe anh ta nói thôi.
Tình hình này không hề tốt chút nào, không thể nào nói chuyện bình thường được, Mặc Thành nghiêm túc cân nhắc một lát rồi mới chậm rãi lên tiếng, dò hỏi: “Cô Đường muốn đón Vũ Kỳ và Minh Hạo về, là vì lo lắng cho an nguy của chúng sao?”
Mặc Thành nói thẳng, trong lòng một người mẹ, không có gì quan trọng hơn an nguy của con cái cả.
Trước đây Đường Thấm Nhi có thể cho phép Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo tới chỗ Trương Minh Hoàng lâu như vậy là vì cô chắc chắn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sẽ an toàn.
Bây giờ, sự xuất hiện của anh ta đã phá vỡ cảm giác an toàn của Đường Thấm Nhi, cô có thái độ thù địch với anh ta không phải vì lí do gì khác mà chính vì câu nói ẩn chứa quá nhiều hàm ý vừa rồi.
Mặc Thành hiểu rõ điều đó, cho nên mới nhắm thẳng vào nỗi lo lắng sâu nhất trong lòng Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm Mặc Thành, thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành quả nhiên không giống người bình thường.
Trong cuộc nói chuyện này, anh ta chỉ muốn nói thẳng đến vấn đề chính.
Quả thực, trước đó cô nghĩ, không quan trọng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo có muốn về hay không, cô sẽ thuận theo ý của chúng.
Nếu chúng không muốn thì có thể ở thêm vài ngày, chúng tự biết tính toán.
Lúc này, sự xuất hiện của Mặc Thành khiến cô bất an, cô luôn hoài nghi những việc Mặc Thành làm là nhằm vào mình, cô sợ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo bị tổn thương.
Mặc Thành là một người đàn ông nguy hiểm, cô không nghĩ Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác.
“Không sai, tôi nghĩ Thành thiếu chủ cũng hiểu.
Tôi là một người mẹ, nhất định phải đảm bảo an toàn của con mình.
Tuy Thành thiếu chủ và tôi không có mâu thuẫn gì, nhưng Thành Thiếu chủ càng không có lý do gì mà đối xử tốt với Vũ Kỳ và Minh Hạo như vậy.”
Mặc Thành gật đầu, xem như tán thành với lời Hàn Nhã Thanh nói.
Hiện giờ anh ta hiểu rất rõ, tuyệt đối không thể làm trái lại suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh, nhất định phải thuận theo cô, dần dần khiến cô tin tưởng anh ta, khiến cô hiểu rằng, anh ta không hề có ác ý, anh ta đủ an toàn, sẽ không làm tổn thương Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.
Chỉ có như vậy thì Hàn Nhã Thanh mới có thể cho Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở lại, nhưng Mặc Thành không chắc chắn, cô sẽ cho Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở lại bao lâu.
“Cô Đường, theo như cô nói đấy, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo chỉ là trẻ con, tôi có thể có mưu đồ gì với chúng chứ? Tôi chỉ quý mến hai đứa trẻ này nên mới dẫn chúng ra ngoài chơi thôi.
Chuyện hôm nay cũng chỉ là ngoài ý muốn.” Mặc Thành trả lời chân thành.
Lúc này, anh ta bình tĩnh nhìn Hàn Nhã Thanh, chỉ muốn mang lại cho cô một cảm giác đáng tin.
“Thế nên, trước mắt Thành thiếu chủ không muốn để tôi đón Vũ Kỳ và Minh Hạo về sao?” Hàn Nhã Thanh không đi sâu vào thảo luận vấn đề này cùng anh ta, mà nói thẳng ra mục đích của Mặc Thành.
Cô nhíu mày, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở bên cạnh hơi áy náy, còn có chút lo lắng.
Chúng không nói câu nào, chứng tỏ ngầm thừa nhận lời Mặc Thành nói.
Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận được, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rất quý Mặc Thành, cũng rất tin tưởng anh ta.
Hàn Nhã Thanh thật sự rất tò mò, vì sao Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo lại thân thiết với một người mà mình không quen như vậy? Hàn Nhã Thanh nghi ngờ nhưng lại không hỏi gì, quyết định sau khi đón Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo về nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng.
“Không sai, tôi không mong cô đón Vũ Kỳ và Minh Hạo về, ít nhất là không phải bây giờ.” Mặc Thành không hề viện cớ, mục đích của anh ta chính là như vậy, không cần phải che giấu.
Huống hồ nói thẳng với Đường Thấm Nhi còn tốt hơn là vòng vo.
Hàn Nhã Thanh còn tưởng Mặc Thành sẽ không thẳng thắn như vậy, ít nhất sẽ chuyển chủ đề, nhưng thái độ của Mặc Thành khiến cô lấy làm khó hiểu.
Tuy nhiên, cô vẫn rất hài lòng với thái độ của Mặc Thành, thái độ này là thái độ thương lượng, không hề hùng hổ dọa nạt, thế nên lúc này Hàn Nhã Thanh cũng kiên nhẫn để nói chuyện tiếp với anh ta.
“Không biết vì sao Thành thiếu chủ lại ngăn cản tôi?” Hàn Nhã Thanh nói lạnh tanh.
Mặc Thành có thành ý thì cô cũng sẽ nói chuyện từ tốn với anh ta.
Hàn Nhã Thanh không tin tưởng Mặc Thành, nhưng cô tin Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.
“Đây không phải là ngăn cản, mà là xin phép.” Mặc Thành nói, vẻ mặt anh ta hờ hững, không hề giống như đang cầu xin, bởi vì anh ta biết, Đường Thấm Nhi cũng không cần, chỉ cần có thái độ là được rồi.
Hàn Nhã Thanh nhìn Mặc Thành, nếu thái độ của anh ta quá rón rén, trái lại sẽ khiến người ta hoài nghi, đương nhiên, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành cũng sẽ không làm những chuyện này, nhưng thái độ lúc này của Mặc Thành rất phù hợp với thân phận của anh ta.
Thiện cảm của Hàn Nhã Thanh với Mặc Thành tăng lên, cô hứng thú hỏi: “Không biết sao Thành thiếu chủ lại gặp được Vũ Kỳ và Minh Hạo thế?”
Mặc Thành bật cười, như gió xuân thổi qua tim, mang theo sự ấm áp.
Dường như đến lúc này, Hàn Nhã Thanh mới thật sự nhận ra vẻ đẹp trai của Mặc Thành, quả là một khuôn mặt khiến người ta ghen tị.
Dường như mọi sự đẹp đẽ đều trút hết lên người anh ta, khuôn mặt tinh xảo hơn cả phụ nữ, giọng nói mang từ tính, tiếng cười như thể đi vào lòng người chỉ trong nháy mắt.
Một lần hiếm hoi, Hàn Nhã Thanh chợt ngẩn người, đây là sức cuốn hút hoàn toàn khác với Dương Tầm Chiêu.
Sau khi trái tim thoáng loạn nhịp, Hàn Nhã Thanh dần bình tĩnh lại, người này là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, không phải người có thể dễ dàng tin tưởng được.
Mặc Thành không để ý thấy Hàn Nhã Thanh có chút thất thần, anh ta không muốn che giấu thân phận và sự tồn tại của Trương Minh Hoàng nên nói thẳng ra luôn: “Mấy ngày nay, ông lão mà Vũ Kỳ và Minh Hạo gặp, chắc cô cũng biết là họ Trương chứ? Tên đầy đủ của ông ấy là Trương Minh Hoàng, là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, cũng là ba nuôi của tôi.”
Mặc Thành không muốn cành mẹ đẻ cành con, anh ta có thể nhìn ra được, Hàn Nhã Thanh không thích bị người khác lừa.
Nếu trước đó Hàn Nhã Thanh không đề cập đến thì anh ta cũng không muốn để lộ, nhưng giờ Hàn Nhã Thanh đã nhắc tới, vậy thì anh ta sẽ không giấu giếm.
Sự tồn tại của Trương Minh Hoàng là sự thật khách quan, mà lúc này, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đều rất quý Trương Minh Hoàng, đây là một cơ hội tốt, có thể kéo mối quan hệ của Hàn Nhã Thanh và Trương Minh Hoàng xích lại, sau khi hai người nhận nhau, chí ít cũng có chút cơ sở tình cảm.
Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không ngờ, người trông chỉ trạc ba mươi lúc trước lại là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, mà hình như Hàn Nhã Thanh vẫn còn nhớ vẻ mặt của ông ta hôm đó.
Người đàn ông đó không hề che giấu sự yêu quý và nuông chiều với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.
Hàn Nhã Thanh động lòng, đây cũng là lý do cô cho phép Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở lại.
Khí chất đó khiến Hàn Nhã Thanh cảm thấy không phải người bình thường, chỉ là… cô hoàn toàn không ngờ rằng, ông ta lại là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, người… từ trước tới nay chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.
Mặc Thành không tiếp tục giải thích nữa, Đường Thấm Nhi chắc chắn có thể hiểu được vì sao anh ta lại quen biết Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, anh ta cũng không cần nhiều lời nữa.
Mặc Thành lẳng lặng nhìn Đường Thấm Nhi, đợi cô trả lời.
“Thế nên, anh gặp được Vũ Kỳ và Minh Hạo ở chỗ thành chủ? Lúc đó anh không biết thân phận của chúng?” Hàn Nhã Thanh nghi hoặc hỏi, nếu là như vậy thì cô có thể yên tâm, ít nhất thì tình cảm của Mặc Thành đối với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo là thật, chứ không phải vì cô.
Từ trước tới nay, Hàn Nhã Thanh chưa bao giờ cảm thấy Mặc Thành sẽ làm điều gì vì mình, nhưng cô tin rằng, Mặc Thành sẽ làm bất cứ chuyện gì vì công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cô không thể mạo hiểm được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...