Sau khi thư ký Lưu rời khỏi phòng làm việc, trong phòng cũng chỉ còn lại mình cậu ba Dương.
Anh nhìn điện thoại để trên bàn làm việc, sắc mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng rất bức bối.
Một lúc sau, anh cầm lấy điện thoại nhắn một tin cho Hàn Nhã Thanh, gửi địa chỉ nơi mình đang ở, bảo Hàn Nhã Thanh đến chỗ anh.
Anh cảm thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với cô mới được!
Hàn Nhã Thanh vẫn chưa biết được tâm trạng của cậu ba Dương lúc này đang thế nào nên khi nhận được tin nhắn của cậu ba Dương, Hàn Nhã Thanh còn thấy khá kỳ lạ.
Bình thường Dương Tầm Chiêu hiếm khi nào gửi tin nhắn, có việc đều gọi điện thoại cho cô.
Hơn nữa ban nãy gọi điện thoại cũng đã bảo cô làm xong việc thì sẽ đến tìm anh, sao còn cố ý nhắn tin làm gì nữa?
Chẳng lẽ có chuyện gì rất quan trọng, rất cấp bách à?
Vấn đề bên đây đã được giải quyết xong xuôi, Thành Thiếu chủ đã đồng ý sẽ xử lý Trịnh Hùng, thế thì chuyện của Bùi Dật Duy cũng đến đây là kết thúc.
Tất nhiên cô sẽ còn phải giải quyết những vấn đề căn bản nhất, có điều chuyện này không thể xong trong một sớm một chiều được, cô vẫn cần sắp xếp lại cho ổn thỏa.
Hiện tại, nỗi phiền muộn của Liễu Ảnh cũng đã được giải tỏa ít nhiều, đã không còn vấn đề gì nữa, thôi thì cô cứ đến tìm Dương Tầm Chiêu trước, xem rốt cuộc anh đang có vấn đề quan trọng gì?
“Cậu đừng ở khách sạn, ở một mình không an toàn lại bất tiện nữa, tớ còn có một căn hộ khá yên tĩnh, cậu cứ đến đó ở trước đi đã.” Hàn Nhã Thanh không yên tâm khi để Liễu Ảnh ở khách sạn một mình, hơn nữa về lâu về dài, ở khách sạn cũng không phù hợp.
“Được.” Lúc này, Liễu Ảnh cũng không từ chối Hàn Nhã Thanh.
Đúng là hiện tại cô ấy không biết giải quyết những việc như thế này sao cho ổn thỏa.
Vấn đề ăn ở thì cô ấy có thể tự mình giải quyết, cô ấy có tay có chân, có thể tìm một công việc, có thể đi thuê nhà, nhưng cô ấy không thể đối chọi với Tư Đồ Không được, cô ấy cần Hàn Nhã Thanh giúp để đối phó với Tư Đồ Không.
Nếu như cô ấy đã muốn Nhã Thanh giúp đỡ thì tất nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của Nhã Thanh, cố gắng giảm bớt mọi phiền hà cho Nhã Thanh.
“Vậy để tớ đưa cậu qua đó.” Hàn Nhã Thanh nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, hơn nữa nơi mà Dương Tầm Chiêu vừa nhắn lại trùng hợp cùng hướng với nhà của cô mà không cần vòng lạivề, vậy thì cô có thể nhân tiện đưa Liễu Ảnh qua đó.
Mấy năm trước Hàn Nhã Thanh đã mua một căn hộ trong khu chung cư này, vẫn chưa ở bao giờ, lúc ấy mua là để phòng ngừa cho bất kỳ tình huống nào xảy đến.
Dù không phải một khu chung cư sang trọng nhưng môi trường xung quanh rất tốt, vị trí cũng ổn, vấn đề an toàn cũng được bảo đảm, là một nơi sống rất thoải mái.
“Đồ đạc ở đây đã có đủ hết rồi, cậu cứ việc vào ở thôi.
Không cần lo chuyện gì hết, tớ sẽ kêu người đưa thức ăn và quần áo đến.” Hàn Nhã Thanh quét mắt nhìn qua căn nhà thấy không có vấn đề gì, mọi thứ đã được quét dọn sạch sẽ nên cô cũng yên tâm hơn.
“Không cần đâu, để tự tớ…” Liễu Ảnh đã ở nhờ nhà cô, phải dựa vào sự giúp đỡ của cô rồi, mặc dù Liễu Ảnh không từ chối nhưng trong lòng vẫn thấy ái ngại, Liễu Ảnh không thể làm phiền Hàn Nhã Thanh mấy chuyện mua sắm này nọ nữa.
“Cậu nấu ăn ngon, hôm nào tớ sẽ dẫn hai bé con đến ăn chực nhé.
Chỗ này chưa có ai ở nên không có hơi người, giờ cậu dọn đến đây, cuối cùng nơi này cũng có sức sống hơn một chút rồi.” Hàn Nhã Thanh cắt ngang lời Liễu Ảnh định nói, bạn bè với nhau không cần phải nói mấy lời khách sáo thế này.
“Được.” Liễu Ảnh hiểu ý của cô, lòng thầm biết ơn, thế là không nói thêm gì nữa mà chỉ cất giọng đồng ý.
“Chuyện của Bùi Dật Duy tớ sẽ xử lý, cậu đừng lo lắng nhé.” Hiện tại Hàn Nhã Thanh đã biết Liễu Ảnh thích Bùi Dật Duy nên giờ mà Bùi Dật Duy xảy ra chuyện gì thì hẳn là Liễu Ảnh sẽ lo lắng lắm.
“Được.” Liễu Ảnh tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Hàn Nhã Thanh.
Nếu Hàn Nhã Thanh đã xử lý chuyện của Bùi Dật Duy thì cô ấy cũng chẳng còn gì phải lo lắng nữa.
“Tớ có việc nên đi trước đây.” Hàn Nhã Thanh vẫn còn khá lo lắng về tin nhắn ngắn mà cậu ba Dương gửi đến.
Lúc gọi điện thoại cậu ba Dương đã nói chuyện rõ ràng rồi, sau đó lại gửi tin nhắn đến nữa, chẳng biết là có chuyện gì quan trọng đây.
“Vội đến gặp cậu ba Dương hả?” Liễu Ảnh nhìn cô, nở nụ cười đen tối.
“Tớ lộ rõ vẻ như vậy à?” Hàn Nhã Thanh cũng không chối bỏ.
Nãy giờ cô đâu có nói gì đến chuyện của Dương Tầm Chiêu đâu mà Liễu Ảnh vừa nhìn đã biết cô sẽ đi gặp Dương Tầm Chiêu rồi, biểu cảm của cô rõ ràng đến thế sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...