“Tổng giám đốc, có cần làm gì không ạ?” Trợ lý không hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình cho lắm, nên đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng, nhỡ đâu không hiểu rõ rồi làm sai thì rất phiền toái.
Dù sao thì chuyện này cũng khác với những chuyện bình thường của công ty.
“...! Không cần.” Tư Đồ Không lặng lẽ hít vào một hơi, cuối cùng thốt lên hai chữ.
Cần phải làm gì ư? Anh ta cảm thấy mình có rất nhiều việc cần phải làm.
Ví dụ như, phải thừa dịp lúc này mà giậu đổ bìm leo, mua lại công ty của Bùi Dật Duy, thế nhưng tới cuối cùng anh ta vẫn kìm lại.
“Vâng.” Nghe thấy Tổng giám đốc nhà mình nói như vậy, trợ lý thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đã hỏi một tiếng.
Sáng nay, lúc Tổng giám đốc nghiến răng nghiến lợi, bảo anh ta theo dõi Bùi Dật Duy, như thể có thâm thù đại hận gì với Bùi Dật Duy vậy.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng, có phải Tổng giám đốc muốn đối phó Bùi Dật Duy hay không, hóa ra anh ta đã hiểu nhầm.
Trợ lý cúp máy ở đầu dây bên kia, phía bên này, Lưu Trung Nam cũng càng thêm căng thẳng và lo lắng hơn.
Nãy giờ, cuộc gọi của giữa Tư Đồ Không và Lưu Trung Nam không hề ngắt, nên anh ta cũng nghe thấy được nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.
Lưu Trung Nam nghe thấy trợ lý nói rằng, Bùi Dật Duy giết người, sau đó hôm nay đi tự thú.
Liên kết lại mọi chuyện, Lưu Trung Nam cũng tự động cho rằng khi nãy Liễu Ảnh đau lòng, buồn bã là vì Bùi Dật Duy.
Bây giờ, Lưu Trung Nam đã biết được tình cảm của Tổng giám đốc nhà mình dành cho Liễu Ảnh.
Vậy thì lúc này, chắc chắn Tổng giám đốc sẽ không thể nhịn được chuyện Liễu Ảnh đau buồn vì người đàn ông khác, Tổng giám đốc nhất định sẽ rất tức giận.
Lưu Trung Nam đợi một lúc, không thấy Tổng giám đốc nhà mình nói gì cả, nhưng Tổng giám đốc cũng không cúp máy.
Tổng giám đốc không cúp máy thì đương nhiên, Lưu Trung Nam sẽ không dám cúp.
Cho nên, cả hai bên đều im lặng, nhưng Lưu Trung Nam vẫn có thể nghe được ở bên kia Tổng giám đốc vẫn đang lái xe.
Đúng vào lúc này, Lưu Trung Nam nhìn thấy Liễu Ảnh ở cách đó không xa đã đứng dậy, đi về phía trước.
Đôi mắt Lưu Trung Nam sáng lên, sau đó vô thức báo cáo lại: “Tổng giám đốc, cô Liễu rời đi rồi.”
Lưu Trung Nam đợi một lúc cũng không nghe thấy Tổng giám đốc nhà mình đáp lại, nhớ tới việc chắc chắn Tổng giám đốc đang tức giận, có khi sẽ không tới đây nữa.
Suy cho cùng, cô Liễu đang đau buồn vì người đàn ông khác, Tổng giám đốc tới đây trong tình huống này thì có vẻ không ổn cho lắm.
“Tổng giám đốc, có cần phải báo cáo tình hình bên này nữa không ạ?” Đương nhiên, Lưu Trung Nam không dám tự mình quyết định, vẫn phải hỏi lại ý kiến của Tổng giám đốc.
“Ừm.” Lần này, cuối cùng cũng đã hồi đáp từ đầu dây điện thoại của Tư Đồ Không, chỉ một từ rất đơn giản nhưng có thể nghe ra được tâm trạng khá buồn bực của anh ta, và cả sự thỏa hiệp đầy bất đắc dĩ trong nỗi buồn bực ấy.
Cuối cùng, anh ta vẫn thỏa hiệp, vẫn quyết định tới nhìn xem cô như thế nào.
Biết rõ trong lòng cô chỉ có một người là Bùi Dật Duy, biết rõ cô đau buồn vì Bùi Dật Duy, nhưng anh ta vẫn muốn tới.
Nhưng cô sợ chuyện này sẽ ầm ĩ, khó coi, dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
Hơn nữa tính chất của chuyện này rất nghiêm trọng, không phải kiểu không ảnh hưởng toàn cục giống như ngày hôm qua.
Cho nên cuối cùng Liễu Ảnh vẫn quyết định về nhà đợi Tư Đồ Không trở về, sau đó hỏi cho rõ ràng.
Liễu Ảnh cũng không gọi điện thoại cho Tư Đồ Không.
Cô sợ lúc gọi điện sẽ không khống chế nổi cảm xúc của bản thân.
Cô ở bên Tư Đồ Không năm năm, biết rõ Tư Đồ Không khôn khéo mới mức nào.
Cô không muốn cho Tư Đồ Không có sự chuẩn bị để bịa đặt ra lời nói dối.
Thứ cô muốn là chất vấn trực tiếp, ngay lúc tâm lý anh ta không có sự chuẩn bị.
Không thể trách cô không tin Tư Đồ Không được, dù sao thì Tư Đồ Không cũng đã lừa cô năm năm trời.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ năm năm trước đều là cái bẫy mà Tư Đồ Không đặt ra cho cô, tất cả mọi thứ đều là lừa gạt.
Đồng ý cứu ba cô là lừa gạt, thỏa thuận cũng là từ mục đích muốn lừa gạt.
Ngồi trên xe taxi, Liễu Ảnh tựa đầu lên ghế, đôi mắt hơi khép lại, cô muốn che đậy cảm xúc của mình, cô phải khống chế bản thân, dằn lòng không được khóc, không được khóc, răng cô phải cắn chặt lấy bờ môi mới có thể kiềm chế không cho nước mắt chảy ra.
“Cô gái à, cô làm sao vậy?” Tài xế thấy vậy, không nhịn lòng được mà hỏi cô, vừa quan tâm vừa lo lắng.
Liễu Ảnh không trả lời, bởi vì cô sợ mình vừa cất lời thì nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống.
“Cô gái cãi nhau với người nhà sao? Hay là có mâu thuẫn với bạn trai thế?” Một lúc sau, tài xế lại không nhịn được lên tiếng lần nữa, ông ấy nhìn vào kính chiếu hậu: “Đằng sau có một chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta, có phải người nhà của cô không? Hay là bạn trai của cô?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...