Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Điện thoại của anh vẫn còn đang reo.
“Điện thoại của anh... Hàn Nhã Thanh nhắc nhở anh, cũng là muốn di chuyển sự chú ý.
Dương Tầm Chiêu thầm thở dài một hơi, lấy điện thoại, mắt hơi nheo lại, nhưng vẫn nhận điện thoại.
Có điều, tay anh vẫn giữ chặt cô như trước, không buông ra, thậm chí còn kéo cô lại càng gần anh hơn.
“Người phụ nữ kia có phải lại tới rồi không, có phải lại sống trong biệt thự của cháu rồi không?” Điện thoại vừa kết nối, giọng
nói vang dội của ông Dương đã truyền đến.
Giọng của ông Dương quá to, mà lúc này Hàn Nhã Thanh lại ở rất gần Dương Tâm Chiêu nên đương nhiên sẽ nghe thấy.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng của ông Dương, nghe thấy những lời ông Dương nói, thì càng trở nên tỉnh táo hơn.
Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu rõ ràng là nặng nề hơn hẳn.
“Có phải cháu điên rồi không, sao cháu lại để cô ta sống ở biệt thự của cháu, cháu không sợ vợ cháu biết à? Tuy rằng vợ cháu ngốc nghếch nhưng cũng khó mà bảo đảm được chuyện đó sẹ không bị phát hiện, cháu mau đuổi cô ta đi đi.”
Hàn Nhã Thanh chớp mắt, lúc này tuy rằng đã tỉnh táo được phần nào nhưng đầu cô vẫn còn choáng váng, nhất thời chỉ cảm thấy lời ông Dương nói có chút buồn cười, Dương Tầm Chiêu cùng Mộng Nhược Đình như thế, dù cô có ngốc, cũng nhìn ra được.
Ông cụ Dương xem cô thành kẻ ngốc thật rồi sao?
Đúng lúc này Mộng Nhược Đình cũng đi đến, vì giọng của ông cụ Dương quá to, nên đến Mộng Nhược Đình cũng nghe thấy, cô ta cố ý hét to vào điện thoại: “Tôi không đi đấy, xem ông làm gì?”
Mộng Nhược Đình vô cùng oán hận ông cụ Dương, cho nên tất nhiên sẽ không quan tâm tâm trạng ông cụ Dương thế nào.
“Cô, cô..” Ông cụ Dương vốn đã ôm một bụng tức giận, lúc này lại nghe thấy Mộng Nhược Đình nói thì càng tức hơn: “Dương Tầm Chiêu, ông nói cho cháu nghe, nếu như cháu không đuổi người phụ nữ đó, ông sẽ đem Dương thị chuyển cho em trai cháu, một đồng cháu cũng đừng mơ.”
Hàn Nhã Thanh vốn không nhìn thấy Mộng Nhược Đình nên bị giật mình khi nghe cô ta hét lên và gần như hoàn toản tỉnh táo, sau khi tỉnh táo thì phản ứng đầu tiên chính là muốn thoát khỏi vòng tay của Dương Tầm Chiêu.
“Ông thích cho ai thì cho.” Chỉ là, vào lúc này, Dương Tầm Chiêu đột nhiên nói một câu như vậy khiến Hàn Nhã Thanh lặng
người, thích cho ai thì cho? Anh nói thế tức là không muốn cổ phần của Dương thị sao?
Mộng Nhược Đình càng kinh sợ hơn, cô ta thảng thốt nhìn Dương Tầm Chiêu, cô ta biết thật ra anh trai cũng chẳng tiếc nuối gì cổ phần của Dương thị, nhưng bao năm nay, anh trai cũng chưa từng từ bỏ là vì Dương thị cũng là tâm huyết của mẹ, anh không muốn để lại cho người khác.
Nhưng lúc này anh trai lại trực tiếp nói vậy với ông cụ Dương.
Mộng Nhược Đình nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, người anh trai cô biết bấy lâu chưa từng kích động như vậy.
“Được, được, lời này là do tự cháu nói, cháu đừng có hối hận.” Ở đầu dây bên kia, sau khi ông cụ Dương phản ứng lại thì ngoài sự thảng thốt ông còn tức giận nữa.
Mà lần này, Dương Tầm Chiêu không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, anh không cần Dương thị nữa.
“Anh thật sự không cần Dương thị nữa sao, như vậy quá tiện cho kẻ khác....” Mộng Nhược Đình cũng không tiếc gì gia tài của Dương thị, nhưng cứ như vậy cho không kẻ khác, cô không cam tâm.
Dương Tầm Chiêu không trả lời, chỉ là trong ánh mắt sắc lạnh lộ ra sự quyết liệt.
Hàn Nhã Thanh nhìn Mộng Nhược Đình, rồi lại nhìn Dương Tâm Chiêu, nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng: “Nếu như anh đã không cần cổ phân của Dương thị, vậy cuộc hôn nhân của chúng ta có thể kết thúc sớm không?”
Anh lấy cô, vốn dĩ là do bị ông cụ Dương bắt ép, vốn là vì muốn có được Dương thị, bây giờ anh còn cần Dương thị nữa rồi, vậy cuộc hôn nhân giữa cô và anh có tôn tại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hoàn toàn có thể kết thúc sớm được rồi.
Như vậy cũng là thành toàn cho anh với Mộng Nhược Đình.
“Em nói cái gì?” Dương Tầm Chiêu nghe lời cô nói, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, trực tiếp nhìn cô.
Trong một khoảnh khắc, anh tưởng rằng tai mình có vấn đề, bản thân mình nghe nhầm rồi.
Cô nói cái gì? Kết thúc cuộc hôn nhân của bọn họ trước kỳ hạn.
Lúc nãy cô và anh suýt nữa thì...
Nếu như không phải vì cuộc điện thoại của ông cụ, thì anh chắc chắn có được cô rồi, lúc nãy cô không có chút từ chối nào
nhưng bây giờ cô lại đề nghị ly hôn sớm với anh?
Anh muốn tìm ra biểu cảm đùa cợt trên mặt cô nhưng không có, một chút cũng không có, cô vô cùng nghiêm túc, hơn nữa
trong mắt còn lộ ra vài phần mong đợi.
Cô mong đợi điều gì? Mong được nhanh chóng ly hôn với anh sao?
Người phụ nữ này thật tàn độc.
“Lúc đầu chúng ta ký hợp đồng kết hôn, dụng ý của anh là vì muốn có được Dương thị, bây giờ anh đã không còn muốn có
Dương thị nữa rồi, vậy cuộc hôn nhân của chúng ta không cần thiết phải tồn tại.” Hàn Nhã Thanh có phần ngạc nhiên trước dáng vẻ tức giận của anh, nhưng vẫn giải thích.
Thực ra anh chọn ở bên Mộng Nhược Đình, mà không cần Dương thị, điểm này khiến cô vô cùng khâm phục, thử hỏi xem có bao nhiêu người có thể vì tình yêu mà buông bỏ tiền tài đang sắp tới tay mình.
Dương Tầm Chiêu yên lặng, nhất thời bị những gì cô nói làm cho nghẹn họng, đến cả lửa giận trong lông *** cũng bị lời nói của cô chặn lại.
Đúng vậy, ban đầu lúc anh ép cô gả cho anh, chính là mượn cái cớ này, nhưng đó chỉ là cái cớ của anh thôi, ấy vậy mà cô vẫn luôn xem là thật.
Nếu như không xem là thật, chỉ sợ ban đầu cô vốn sẽ không nghe lời mà gả cho anh.
Cho nên, lúc này không còn lý do đó nữa, cô đề nghị ly hôn sớm hoàn toàn là hợp tình hợp lý.
Nhưng, mới lúc nãy thôi cô còn bị anh hôn đến ý loạn tình mê, không kìm được tình cảm, lúc này lại thản nhiên đề nghị ly hôn với anh như vậy sao?
Điều này khiến cho Dương Tầm Chiêu phiên não đến mức không sao lý giải được.
Anh cảm thấy giống như có người đổi vợ giả cho anh vậy.
Đương nhiên anh sẽ không thừa nhận người bị anh hôn đến “ý loạn tình mê” lúc nãy là giả.
Mộng Nhược Đình cũng hoàn toàn sững sờ, nhìn thẳng vào Hàn Nhã Thanh, chớp mắt liên tục, chị dâu nhỏ nói cái gì thế? Anh trai không cần Dương thị, cho nên chị dâu nhỏ muốn ly hôn sớm với anh trai?
Hóa ra là như vậy, anh trai và chị dâu nhỏ kết hôn là giả, là vì cổ phần của Dương thị? Sao cô lại cảm thấy cuộc hôn nhân này là anh trai ép chị dâu nhỏ nhỉ?
Cho nên chị dâu nhỏ thực sự không thích anh trai, thật sự không có tình cảm kiểu đó với anh trai, cho nên chị dâu nhỏ mới nỗ lực ghép đôi cô với anh trai.
Cho nên, chị dâu nhỏ và anh trai là giao dịch, chứ không phải yêu đương, ít nhất thì chị dâu nhỏ vẫn giữ nguyên quan điểm này.
Cô ở lại, vốn dĩ là muốn kích thích anh trai tỏ tình với chị dâu nhỏ, nhưng nhìn tình hình trước mặt, dù cho anh trai tỏ tình với chị dâu nhỏ đi nữa thì nói không chừng sẽ dọa chị ấy sợ chạy mất.
Không ngờ rằng, trên đời cũng có việc anh trai không làm được.
Mộng Nhược Đình cười gian xảo.
Hàn Nhã Thanh nhìn Mộng Nhược Đình cười, tưởng rằng Mộng Nhược Đình thấy cô và Dương Tầm Chiêu ly hôn cho nên vui vẻ.
Nếu đã như vậy, Hàn Nhã Thanh quyết định làm đến cùng: “Hay là, hôm nay chúng ta đi làm thủ tục ly hôn luôn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...