Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn có thể nhìn ra kế hoạch đặc biệt hoàn mỹ này ngay.
Cho nên, đủ để chứng minh Đường Bách Khiêm đã sớm có kế hoạch như vậy, đã sớm có tâm tư muốn đối phó cô như vậy, chỉ là nếu như hồi nãy cô không gọi cho Đường Bách Khiêm cuộc điện thoại đó thì Đường Bách Khiêm có thể sẽ không thực hiện kế hoạch này nhanh như vậy đâu.
Nếu như hồi nãy cô không gọi cuộc điện thoại đó, Đường Bách Khiêm có thể sẽ ẩn giấu trước, giống như trước đây, như con rắn độc vào lúc quan trọng mới cắn cô một miếng.
So hai cái, Hàn Nhã Thanh càng muốn Đường Bách Khiêm hành động vào bây giờ hơn.
Cái trường hợp bị kẻ địch nấp ở đằng sau không biết khi nào sẽ xông ra cắn bạn, chỉ e là không ai muốn gặp hết.
Hàn Nhã Thanh không có trả lời Nhạc Hồng Linh, bởi vì dưới tình huống này, càng ít liên lạc thì càng tốt, một là lo lắng có thể sẽ bị Đường Bách Khiêm phát hiện, thứ hai cũng là lo lắng sau chuyện này sẽ liên luỵ đến Nhạc Hồng Linh.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy kế hoạch của Đường Bách Khiêm trong tin nhắn, đôi con ngươi khẽ híp rõ ràng đang dần trở nên trầm lạnh, cô có làm sao cũng không ngờ Đường Bách Khiêm sẽ có thủ đoạn như vậy để đối phó cô.
Bởi vì cô chưa từng biết Đường Bách Khiêm có thể độc ác và tàn nhẫn như vậy!!
Nếu như không phải chị Hồng Linh đúng lúc nghe được, len lén nói cho cô biết thì cô thật sự sẽ khó mà đề phòng cho được.
Bây giờ cô đã biết trước được kế hoạch của Đường Bách Khiêm, đương nhiên có thể chuẩn bị sẵn sàng trước, chắc chắn sẽ không để Đường Bách Khiêm thành công.
Chuyện này Hàn Nhã Thanh sợ một mình làm không được, cho nên cô chắc chắn phải nói với Dương Tầm Chiêu.
Trước đây Hàn Nhã Thanh còn niệm tình cảm của cô và Đường Bách Khiêm, không muốn làm quá quyết tuyệt, cho nên, cô không có để Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng nhúng tay vào chuyện Đường Bách Khiêm.
Nhưng hiện tại thật sự không có gì hay ho để e dè nữa rồi!!
Hàn Nhã Thanh biết Dương Tầm Chiêu lát nữa sẽ đến nhà họ Đường, cho nên không có gọi điện cho Dương Tầm Chiêu, chuyện này vẫn nên nói trước mặt Dương Tầm Chiêu thì tốt hơn.
Trong điện thoại nói không rõ, hơn nữa gọi điện thoại suy cho cùng cũng không thể đảm bảo an toàn 100%.
Lúc Hàn Nhã Thanh xuống lầu, bà cụ Đường nói tối nay có một bữa tiệc, là bữa tiệc nhà Bà Viên, Bà Viên đặc biệt gọi điện thoại mời bọn họ, Bà Viên còn đặc biệt nhắc tới phải bảo Hàn Nhã Thanh đi.
“Là một buổi tụ tập nhỏ trong nội bộ, Bà Viên không có mời quá nhiều người, chỉ mời mấy người có mối quan hệ không tệ với nhà họ Đường, cũng đều là người mà cháu gặp qua, có quen biết, tối nay cháu có muốn đi không?” Bà cụ Đường không có trực tiếp đồng ý thay cho Hàn Nhã Thanh, bà cụ Đường muốn hỏi thăm ý kiến của Hàn Nhã Thanh trước.
“Nếu như cháu lo lắng chuyện của cháu và Viên Quân Doanh thì hoàn toàn không cần đâu, Viên Quân Doanh đã biết chuyện của cháu và Dương Tầm Chiêu rồi, cũng đã biết chuyện của hai bảo bối, cho nên Viên Quân Doanh sẽ không làm gì cháu nữa đâu, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cháu đi thư thả một chút cũng là không tệ.
” Bà cụ Đường sẽ không miễn cưỡng Hàn Nhã Thanh, bà cụ Đường chỉ nói rõ chuyện.
“Được.
” Hàn Nhã Thanh nghe ra được bà cụ Đường muốn cô đi, nếu bà cụ Đường đã muốn cô đi thì chỗ đó chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, cho nên Hàn Nhã Thanh không có từ chối.
“Ừm, cháu đồng ý đi là tốt rồi.
” Bà cụ Đường nghe thấy Hàn Nhã Thanh đồng ý thì rất vui, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, bà lo lắng tâm trạng Nhã Thanh không tốt, cho nên mới đặc biệt muốn Nhã Thanh đi.
“Có thể đưa theo hai bảo bối đi cùng, người đến dự hôm nay đều có thể tin tưởng được, cũng biết chuyện của hai bảo bối, khoảng thời gian này hai bảo bối đều cứ ở nhà không có ra ngoài qua, sắp chán lắm rồi.
” Bà cụ Đường không chỉ muốn đưa Hàn Nhã Thanh ra ngoài thư thả, mà cũng muốn đưa hai bảo bối ra ngoài.
Bà cụ Đường đã xác nhận qua với Bà Viên về những người sẽ có mặt tối nay rồi, đều không có vấn đề gì cả, bữa tiệc còn được tổ chức ở nhà Bà Viên nữa.
Hơn nữa nhà Bà Viên mời khách, không có được mời thì tuyệt đối không dám tự đi đâu, phóng viên gì đó chắc chắn cũng không dám tuỳ tiện đi.
Bà cụ Đường biết bữa tiệc tối nay sẽ tuyệt đối an toàn, nếu không thì bà ta chắc chắn sẽ không đưa hai bảo bối đi đâu.
“Được.
” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến khuôn mặt có chút buồn bã của bé Kỳ trước đó, Hàn Nhã Thanh biết hai bảo bối chắc chắn là đã chán lắm rồi, bà cụ Đường làm việc thì Hàn Nhã Thanh tuyệt đối rất yên tâm, bà cụ Đường nói không có vấn đề thì chắc chắn sẽ không có vấn đề, cho nên Hàn Nhã Thanh vốn không có lo lắng.
Lúc này bên trong phòng tranh của Trương Minh Hoàng.
Quản gia Trọng đi vào phòng tranh, nhìn thấy Thành chủ nhà mình đang ngồi ở vị trí cũ, hơn nữa hình như còn đang duy trì cả tư thế cũ nữa.
Quản gia Trọng thầm hít một hơi, cho nên trong mấy tiếng đồng hồ mà ông ta rời khỏi phòng tranh, Thành chủ chỉ ngồi ở đây không có nhúc nhích qua sao?
Một người không hề nhúc nhích mấy tiếng đồng hồ như vậy, chỉ e cơ thể đều cứng đờ hết rồi.
Quản gia Trọng vừa lo lắng vừa đau lòng, nhưng quản gia Trọng biết, Thành chủ lúc này căn bản không nghe khuyên, bây giờ ông ta có nói gì thì cũng vô ích.
“Thành chủ, ăn cơm sáng thôi.
” Tuy quản gia Trọng biết lúc này ông ta có nói gì thì Thành Chủ cũng không nghe vào tai đâu, nhưng quản gia Trọng vẫn mở miệng nói.
Cơm thì chắc chắn là phải ăn rồi.
Tối qua Thành chủ không có ăn uống gì, Thành chủ lại thức cả đêm, bây giờ chắc chắn đã đói rồi, không ăn gì thì sao chịu nổi.
Nhưng Trương Minh Hoàng không có phản ứng gì, vẫn yên lặng ngồi ở đó, như thể căn bản không có nghe thấy lời của quản gia Trọng vậy.
“Thành chủ, bất kể thế nào thì chúng ta cũng không thể không ăn cơm chứ.
” Quản gia Trọng nhìn thấy Thành chủ nhà mình như vậy thì càng đau lòng, lúc này giọng nói của quản gia Trọng như có mang theo vài phần nghẹn ngào.
Cho dù là trong thanh âm của quản gia Trọng có mang theo nghẹn ngào thì Trương Minh Hoàng cũng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, ông ta lúc này như hoàn toàn đang cô tịch trong thế giới của chính mình, cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ thế giới bên ngoài.
“Thành chủ, chúng ta không thể như thế được, sức khoẻ là quan trọng, cơm thì cần phải ăn.
” Quản gia trọng lúc này sốt sắng đến sắp khóc rồi, trước đây khi Thành chủ thương tâm vì phu nhân cũng không có như vậy, lúc đó tuy Thành chủ có lúc sẽ nhốt mình trong phòng đến mấy ngày, nhưng lúc ăn cơm thì Thành chủ vẫn ăn cơm đúng giờ.
Nhưng hiện tại Thành chủ ngay cả cơm cũng không ăn nữa.
Bây giờ Thành chủ rất thất vọng, Thành chủ vốn đã kiệt quệ về sức lực và cả tinh thần, Thành chủ lại không nghỉ ngơi, cứ chịu đựng như vậy, nếu như còn không ăn cơm thì hậu quả, quản gia Trọng cũng không dám nghĩ tới nữa.
Nếu như có thể, quản gia Trọng thật hận không thể đút cơm rau vào miệng Thành chủ nhà mình, nhưng suy cho cùng thì quản gia Trọng vẫn không dám, hơn nữa nếu như Thành chủ không ăn thì cho dù quản gia Trọng có đút thì chỉ e cũng đút không vào.
Nhưng hiện tại rất rõ ràng là lời của ông ta Thành chủ căn bản không có nghe lọt tai, ông ta nói gì thì Thành chủ cũng không có phản ứng, ông bây giờ còn có thể làm gì chứ?
Bây giờ còn có chuyện gì có thể thu hút sự chú ý của Thành chủ, có thể khiến Thành chủ đi ra khỏi thế giới cô tịch của chính mình đây?
Quản gia Trọng biết, bây giờ chắc chỉ có chuyện của cô cả nhà họ Đường mới có thể thôi.
Nhưng hiện tại cô cả nhà họ Đường cũng không có chuyện gì đặc biệt, hơn nữa sau chuyện hôm qua, cô cả nhà họ Đường về nhà lớn họ Đường thì không còn ra ngoài nữa, người của bọn họ không vào được nhà cô cả nhà họ Đường, muốn gặp cô cả nhà họ Đường cũng khó.
Thành thiếu chủ tuy cũng phải làm một lần giám định nữa, nhưng cô cả nhà họ Đường nếu như cứ ở mãi trong nhà họ Đường thì chỉ e Thành thiếu chủ căn bản không gặp được cô cả nhà họ Đường, chứ đừng nói là lấy được mẫu giám định cha con.
Quản gia Trọng đang xoắn xuýt thì điện thoại của ông ta chợt nhận được một tin nhắn, quản gia Trọng lấy điện thoại ra xem một cái, sau đó đôi mắt chợt sáng lên.
“Thành chủ, tối nay người của nhà họ Đường sẽ đến nhà Bà Viên tham gia bữa tiệc.
” Quản gia Trọng vội vàng nói tin tức mà ông ta vừa nhận được cho Thành chủ nhà mình nghe.
Quản gia Trọng cảm thấy đây tuyệt đối là một tin tốt.
“Thành chủ, lần này tất cả người của nhà họ Đường đều sẽ đi, cô cả nhà họ Đường chắc chắn cũng sẽ đi, nếu như tối nay chúng ta đến nhà họ Viên thì có thể sẽ gặp được cô cả nhà họ Đường.
” Thanh âm của quản gia Trọng lúc này mang máng có mang theo vài phần kích động, Thành chủ quan tâm chuyện của cô cả nhà họ Đường như vậy, nhưng Thành chủ vẫn chưa gặp qua cô cả nhà họ Đường.
Thành chủ chắc chắn muốn gặp cô cả nhà họ Đường một lần, cho dù cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành đi nữa thì Thành chủ chắc chắn cũng sẽ muốn gặp.
Điểm này, quản gia Trọng vô cùng chắc chắn.
Hơn nữa quản gia Trọng cảm thấy Thành chủ nhà mình mà nghe được tin tức này chắc sẽ có chút phản ứng gì đúng chứ?
Quả nhiên, Trương Minh Hoàng vốn bất động kia cuối cùng cũng nhúc nhích rồi, hơn nữa đôi mắt ông ta cũng chầm chậm ngước lên, nhìn về phía quản gia Trọng.
Trong lòng quản gia Trọng hoan hỉ, quả nhiên, vẫn là chuyện của cô cả nhà họ Đường mới có thể khiến Thành chủ nhà mình có phản ứng.
Cho dù trước đó giám định cha con vừa ra kia hiển thị kết quả cô cả nhà họ Đường và Thành chủ không phải cha con đi nữa, Thành chủ vẫn rất quan tâm chuyện của cô cả nhà họ Đường.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...