Hàn Nhã Thanh vừa ra khỏi phòng tắm, đã bị bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ôm chầm lấy, dựa vào lòng cô nũng nịu, không cho cô phân tâm đến mấy chuyện khác, bé không thể để mẹ phát hiện ra bí mật nhỏ của mình được.
Thật ra lúc này Hàn Nhã Thanh cũng không suy nghĩ chuyện gì khác, cô cho rằng bên Dương Tầm Chiêu đã có Mộng Nhược Đình ở đó rồi, chắc chắn mọi chuyện sẽ OK, giờ cô chỉ muốn ôm bé con của mình đi ngủ thôi.
Tất nhiên, vì Đường Vũ Kỳ luôn ôm cô, nên cô không hề có cơ hội liếc nhìn điện thoại.
Vì Đường Vũ Kỳ luôn ôm Hàn Nhã Thanh, nên cô đành phải năm xuống cùng bé, lúc bé ngủ thiếp đi, cô cũng ngủ luôn.
“Cô Hàn không có căn nhà nào ở thành phố A cả.” Một tiếng sau, đối phương gọi lại cho Dương Tầm Chiêu.
“Vậy cậu kiểm tra tất cả khách sạn, nhà nghỉ, xem thử có ghi chép đăng ký nào của cô ấy không.” Dương Tầm Chiêu lại trầm
giọng căn dặn lần nữa.
Cô không về đây, cũng không ở nhà họ Hàn, lại không có căn nhà nào khác, vậy thì cô chỉ có thể đi tới khách sạn.
Tất nhiên, anh cũng nghĩ tới người ở trong video cùng cô tối qua, nhưng anh không muốn nghĩ tới phương diện này.
“Tôi đã điều tra tất cả khách sạn, nhà nghỉ, thậm chí bao gồm mấy nhà nghỉ loại nhỏ, nhưng không thấy ghi chép đăng ký của cô Hàn cả.” Hơn ba giờ sáng, Dương Tầm Chiêu lại nhận được điện thoại.
Trong phòng, dưới ánh đèn mờ ảo trong đêm tối, hơi thở lạnh lùng của anh cực kỳ dọa người.
Cô không về đây, cũng không về nhà họ Hàn, lại không ở khách sạn, vậy thì cô đi đâu chứ?
Buổi sáng khi Hàn Nhã Thanh tỉnh dậy, cô mới tìm điện thoại, phát hiện ra nó đã tắt nguồn, cô vốn tưởng rằng điện thoại hết
pin, nhưng khi ấn mở nguồn, điện thoại vẫn sáng lên, hơn nữa pin vẫn còn 50%.
Có điều, Hàn Nhã Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, đúng lúc Đường Vũ Kỳ cũng thức dậy, sáp tới muốn ôm cô, nên cô tiện tay để điện thoại qua một bên.
Số điện thoại của Hàn Nhã Thanh mới lập mấy ngày trước, cô cũng mới sử dụng, nên không có tin nhắn nhắc nhở, vì thế tối
qua, sau khi Đường Vũ Kỳ tắt nguồn điện thoại của cô, mấy cuộc gọi tới của Dương Tầm Chiêu đều không có tin nhắn nhắc nhở, nên cô không hề hay biết.
Tất nhiên, cô cũng không biết cuộc gọi đã bị Đường Vũ Kỳ cắt đứt kia. Cô tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.
Hai bé con mới từ nước M trở về, không mang theo nhiều đô, nên có rất nhiêu thứ cần phải mua.
Cô định nhân cơ hội này dẫn hai bé con đi mua chút đồ.
Nhưng hôm qua cô trèo cửa sổ ra ngoài, vì đi quá gấp gáp, chỉ cầm theo được điện thoại, ngay cả ví tiên cũng không cầm
theo.
Dương Tầm Chiêu thường đi làm vào lúc tám giờ, Hàn Nhã Thanh nghĩ, đợi anh đi làm rồi, cô sẽ quay về lấy ví tiền, để tránh
khỏi việc vê sớm sẽ gặp phải chuyện lúng túng như sáng hôm qua nữa.
Mười giờ, Hàn Nhã Thanh bắt taxi trở về biệt thự, cô biết chắc chắn giờ này Dương Tâm Chiêu sẽ không có ở nhà.
Hàn Nhã Thanh mở cửa biệt thự, đi thẳng lên lầu, chỉ là lúc đi qua phòng Dương Tầm Chiêu, cửa phòng anh bỗng mở ra.
Hàn Nhã Thanh chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh kéo vào trong, dứt khoát đè cô vào tường.
Hàn Nhã Thanh kinh ngạc, cô tưởng giờ này chắc chắn Dương Tâm Chiêu đã đi làm rồi, có làm thế nào cô cũng không ngờ
rằng, anh vẫn còn ở nhà? Hơn nữa, anh đột ngột kéo cô vào đây để làm gì? Anh định tiếp tục tính sổ chuyện hôm qua à?
Nhưng chẳng phải tối qua Mộng Nhược Đình đã quay lại rồi ư? Đáng lý tối qua hai người đã ở bên nhau mới phải.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên nhìn anh, giờ trên mặt anh không biểu hiện quá nhiêu cảm xúc, vẫn lạnh nhạt như thường,
nhưng cô lại cảm thấy anh rất khác ngày thường.
Nhưng từ nét mặt lúc này của anh, cô không nhìn ra quá nhiêu cảm xúc, cũng không còn vẻ tức giận, lạnh lùng ngày hôm qua nữa, mà bình tính một cách khác thường.
“Anh không đi làm à?” Hàn Nhã Thanh thâm hít sâu một hơi, anh lúc này càng làm cô cảm thấy khiếp sợ hơn.
Dương Tầm Chiêu nghe cô nói vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên như mỉm cười: “Tôi đang đợi cô đấy.”
Xem ra, cô đoán chắc có lẽ giờ này anh đã tới công ty rồi, nên mới chọn giờ này để tới đây. Được, rất tốt, suy nghĩ rất chu đáo.
Vì thế, hôm nay anh không tới công ty, mà ở nhà đợi cô, là một quyết định sáng suốt.
Anh thấy hôm qua cô đi vội đến mức, ngay cả túi xách cũng không mang theo, nghĩ đến chuyện có thể cô sẽ quay về lấy, nên cố ý ở nhà đợi cô.
“Đợi tôi?” Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt, anh không đi làm là vì cố ý ở nhà đợi cô vê ư?
“Anh đợi tôi có chuyện gì à?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình không thể chịu đựng được niêm vinh hạnh này.
“Cô nói xem?” Dương Tâm Chiêu không trả lời mà hỏi ngược lại, hình như trong mắt còn hiện lên ý cười nhạt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng từ tốn một cách khác thường.
“." Hàn Nhã Thanh lắc đầu, cô thật sự không biết, cô không dám tin anh không đi làm là vì ở nhà đợi cô.
“Lửa giận của tôi quá lớn nên cần người hạ hỏa.” Dương Tâm Chiêu nhếch miệng, khóe miệng cong lên một nụ cười hời hợt.
Câu nói này của Dương Tâm Chiêu có chút mập mờ cố ý, nhưng càng mang theo hàm ý nhắc nhở, anh muốn nhắc cô rằng, anh đã nghe thấy cuộc gọi, mà cô gọi cho Mộng Nhược Đình tối qua rồi.
Ngoài chuyện tình cảm, Hàn Nhã Thanh đều có phản ứng nhanh nhạy, cô hiểu rõ hàm ý của anh ngay, biết tối qua khi cô gọi
cho Mộng Nhược Đình, anh cũng ở bên cạnh, có lẽ anh cũng nghe thấy hết rồi.
Anh nghe được thì nghe đi, cô cũng chẳng có gì phải giấu giếm, nếu anh đã nghe thấy rồi, chẳng phải anh nên cảm ơn sự hiểu chuyện của cô à?
Tất nhiên, điều này cũng đủ chứng tỏ, tối qua anh ở bên Mộng Nhược Đình. Giờ anh dựa rất sát vào người cô, hơi thở của anh phả vào mặt cô, nên Hàn Nhã Thanh ngửi thấy mùi rượu.
Anh uống rượu à? Mới sáng anh đã uống rượu rồi sao?
Trước giờ cuộc sống của Dương Tầm Chiêu rất kỷ luật, hình như uống rượu vào sáng sớm không phù hợp với tính cách của
anh. Cô dị ứng với mùi rượu, vừa ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của anh, đầu cô đã bắt đầu choáng váng rồi.
Hàn Nhã Thanh muốn né tránh, nhưng sau lưng cô là tường, nên cô không còn chỗ nào để tránh.
“Cô Mộng đâu?” Hàn Nhã Thanh cố gắng để mình duy trì sự bình tĩnh, nghĩ đến chuyện tối qua Mộng Nhược Đình ở lại đây,
nhưng giờ chỉ có mình anh ở nhà, không thấy bóng dáng cô ta đâu, cô hơi thấy kỳ lạ.
Nhưng câu hỏi này của cô, liên hệ với câu nói lúc nãy của anh, lại làm Dương Tâm Chiêu nghĩ đến một hàm ý khác.
Anh nói anh tức giận cần người hạ hỏa, cô lại nhắc đến Mộng Nhược Đình.
Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, không trả lời cô, mà đột ngột cúi đầu, đôi môi dán thẳng lên cô cô, rồi mở miệng cắn một phát.
“Hít...” Lần này anh căn rất mạnh, làm Hàn Nhã Thanh đau đến mức thốt lên, người này là chó à? Động một chút là cắn người:
“Sao anh cắn tôi?”
“Tôi cưới vợ về không phải để trang trí.” Dương Tầm Chiêu ghé sát vào tai cô, miệng khẽ mở ra, toàn bộ hơi thở đều phả vào da thịt cô, hàm ý trong câu nói này rất rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...