Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu


Lúc nãy khi ở trong đại sảnh của bệnh viện, cái người đó đã cầm súng hù dọa cô, lúc đó cô gái đó đứng cách cô không xa, chắc là chuẩn bị thời điểm lúc cô vội vàng trốn tránh thì đi đến gần cô, sau đó lấy vài cọng tóc của cô.

Chỉ là bọn họ hiển nhiên không ngờ tới kể từ lúc đầu cô đã nhìn thấu kế hoạch của bọn họ.

Nhưng mà tại sao lại muốn lấy tóc của cô, lấy tóc của cô để làm cái gì?
Chỉ có vài cọng tóc mà thôi, cho dù có muốn yểm bùa cô thì cũng không đủ.

Hàn Nhã Thanh nheo mắt lại suy nghĩ đến một loại khả năng! tóc có thể làm xét nghiệm ADN.

Nhưng mà ai lại muốn xét nghiệm ADN với cô vậy chứ? Ai lại cần xét nghiệm ADN với cô.

Hàn Nhã Thanh biết Hàn Trung Phương không phải là ba ruột của cô, nhưng mà chuyện này ngoại trừ lúc trước Đường Lăng làm kết quả xét nghiệm cho cô thì không có ai biết chuyện này, ngay cả Dương Tầm Chiêu cô cũng không nói cho anh biết.

À đúng rồi, còn có Dương Bạc Vệ biết cô không phải là con gái của Hàn Trung Phương, nhưng mà Dương Bạc Vệ đã chết rồi, hơn nữa thật ra thì Dương Bạc Vệ cũng không biết ba ruột của cô là ai, nếu không thì lúc còn sống Dương Bạc Vệ cũng sẽ không nghi ngờ cô là con gái, nghi ngờ cô là con gái của ông, muốn làm xét nghiệm ADN với cô.

Vậy thì bây giờ người này xuất hiện muốn làm kết quả xét nghiệm ADN với cô đến cùng là ai vậy chứ?
Ba ruột của cô à?
Ba ruột.

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh có nhiều hơn mấy phần lạnh lẽo, năm nay cô đã hai mươi bốn tuổi rồi, trước khi cô mười lăm tuổi, cô vẫn được một mình mẹ nuôi lớn, năm cô mười lăm tuổi, mẹ của cô bởi vì bị bệnh nặng cho nên mới không thể không đưa cô về nhà họ Hàn.

Trong khoảng thời gian này, cho đến tận bây giờ trong cuộc đời của cô vẫn chưa từng xuất hiện một người ba.

Hai mươi bốn năm trôi qua, ba cô chưa từng xuất hiện lần nào, bây giờ đột nhiên xuất hiện muốn làm xét nghiệm ADN với cô.


Tạm thời Hàn Nhã Thanh sẽ không quan tâm những cái khác, nhưng mà rốt cuộc người này là ai đây chứ?
Tại sao qua hai mươi bốn năm rồi lại đột nhiên xuất hiện?
Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhớ đến lúc trước Sở Bách Hà có gọi điện thoại cho cô, Sở Bách Hà nói cô là công chúa, mà lúc trước Quỷ Vực Chi Thành tìm về là giả, Thành thiếu chủ đã tuyên bố tìm được công chúa chân chính.

Ở trên mạng còn có người suy đoán cô chính là công chúa Quỷ Vực Chi Thành.

Thật ra thì lúc trước khi mà cậu Hàn nói là quy định của bọn họ cực kỳ nghiêm khắc thì Hàn Nhã Thanh đã nghĩ tới Quỷ Vực Chi Thành.

Mà trong nhóm ba người họ không có một người nào là không đơn giản, tuy là Tiểu Tân chỉ mới có mười bốn tuổi, nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng có thể nhìn ra được thân thủ của Tiểu Tân tuyệt đối không tệ, hai người còn lại thì không cần phải nói, cũng chỉ có thể là người của Quỷ Vực Chi Thành mới có năng lực như vậy.

Nếu như thực sự là người Quỷ Vực Chi Thành, bọn họ là hành động lớn mật như thế để lấy được tóc của cô, dường như là phù hợp với chuyện bọn họ tìm công chúa Quỷ Vực Chi Thành.

Nhưng mà Hàn Nhã Thanh đã lập tức nhẹ nhàng nở nụ cười, tại sao chuyện này lại có thể trùng hợp như vậy chứ.

Khi trước cô đã nghe Mộ Dung Tri nói thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn tìm người vợ mà ông ta yêu, nghe nói là đã tìm hai mươi mấy năm trời rồi.

Dựa vào tình huống hiện tại, Quỷ Vực Chi Thành biết mình có một đứa con gái, chắc có lẽ đây là cô con gái do người phụ nữ ông ta yêu sinh ra.

Nếu suy đoán như vậy, trong khoảng thời gian người phụ nữ mình yêu mang thai, ít nhất là thành chủ Quỷ Vực Chi Thành sẽ không tách ra với người đó.

Cho dù không ở bên nhau, vậy thì ít nhất cũng phải biết tình huống của người phụ nữ mà ông ta yêu, nếu không thì tại sao lại có thể biết được người phụ nữ mà ông ta yêu sinh cho ông ta một đứa con gái chứ?
Hàn Nhã Thanh cảm thấy chỉ điểm này không phù hợp với tình huống của cô.

Dù sao thì lúc đó mẹ của cô và Hàn Trung Phương ở bên nhau, mặc dù khi đó Hàn Trung Phương xảy ra tai nạn giao thông nhưng mà lúc ấy cũng không qua đời, lúc ấy mẹ của cô với Hàn Trung Phương cũng đã đăng ký kết hôn.


Nếu như mẹ của cô thật sự là người phụ nữ mà thành chủ Quỷ Vực Chi Thành yêu, vậy thì thành chủ Quỷ Vực Chi Thành là một người đàn ông mà, tại sao lại có thể cho phép người phụ nữ mình yêu nhận giấy đăng ký kết hôn với người đàn ông khác.

Cho dù có ẩn tình gì đó, nhưng mà nếu như thành chủ Quỷ Vực Chi Thành biết mình có một đứa con gái, vậy thì đã nói chắc chắn Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn quan tâm đến tất cả tình huống.

Mặc dù là lúc ấy sau khi Hàn Trung Phương qua đời, mẹ của cô đã dẫn cô đi đến một thôn xóm nhỏ, nhưng mà dưới tình huống như vậy, dựa vào năng lực của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành thì không có khả năng không thể tìm được bọn họ.

Cũng không có khả năng thành chủ Quỷ Vực Chi Thành tìm không được người phụ nữ mà mình yêu, tìm hai mươi mấy năm trời mà vẫn luôn không có tin tức gì.

Cho nên rõ ràng là hai điểm này có chỗ không phù hợp.

Hàn Nhã Thanh cười cười, có lẽ là do cô đã suy nghĩ nhiều rồi, nhưng mà cũng không sao hết, bọn họ đã mang tóc về, nếu như bọn họ thật sự lấy tóc của cô đi làm xét nghiệm ADN, sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, tất cả cũng nên kết thúc.

Đúng vậy! kết thúc.

Có một số việc không nên có, nên sớm kết thúc một chút, bây giờ cô chỉ muốn gia đình của mình bình yên, sống một cuộc sống bình dị.

“Sao vậy? Cháu đang nghĩ gì đó?” Phạm My ngồi bên cạnh Hàn Nhã Thanh, mặc dù Hàn Nhã Thanh vẫn luôn nhắm mắt mà không nói gì, nhưng mà Phạm My vẫn có thể cảm nhận được sự khác thường của cô.

“Cháu đang nghĩ đến chuyện của mẹ.

” Hàn Nhã Thanh mở to mắt, nụ cười lạnh lẽo bên khóe môi đã biến mất, chỉ là trong mắt vẫn còn lại một tia mờ mịt, cô cũng không hề che giấu gì ở trước mặt của Phạm My.

Phạm My ngẩn người, hiển nhiên không ngờ tới sẽ là đáp án này, liên quan đến mẹ của Hàn Nhã Thanh, trong nhận thức của Phạm My đó chính là một người phụ nữ đáng thương, Phạm My không biết là lúc nãy Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ cái gì, cho nên sợ là nói nhiều sẽ làm Hàn Nhã Thanh đau lòng.


“Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu như mẹ của cháu nhìn thấy bây giờ cháu ưu tú như vậy thì nhất định sẽ rất tự hào.

” Cuối cùng, Phạm My vẫn lấy tâm thế của một người mẹ mà nói một câu như thế.

“Cả đời này mẹ của cháu sống rất cực khổ, nhưng mà bà ấy vẫn luôn rất kiên cường.

” Hàn Nhã Thanh không phải là người thuộc loại tính tình đa sầu đa cảm, nhưng mà nhớ đến cuộc đời của mẹ, Hàn Nhã Thanh cảm thấy vô cùng đau lòng.

Rõ ràng là có một gia đình tốt như vậy, có người nhà yêu thương bà như vậy, vậy mà lại bị lạc mất, bị người ta bán vào trong thôn nhỏ, lúc trước người nhà đối xử với bà coi như không tệ, nhưng mà về sau vì đứng trước lợi ích, bọn họ vì tiền mà không hề do dự chút nào đem bán mẹ cô.

Mẹ cô mang thai cô, đăng ký kết hôn với Hàn Trung Phương, nhưng mà lúc đó bà cụ Hàn không nhận mẹ, không cho mẹ vào nhà.

Sau đó, Hàn Trung Phương cũng qua đời vì tai nạn giao thông, một mình mẹ nuôi cô trong thôn nhỏ.

Nghĩ kỹ lại, cả đời này mẹ thật sự rất khổ.

Những cái khác thì Hàn Nhã Thanh không biết rõ, dựa vào năng lực của mẹ, rõ ràng là lúc đó bà có thể tìm một công việc không tệ trong thành phố, tại sao cứ nhất định phải đến thôn nhỏ làm gì?
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, dường như là mẹ của cô đang tránh né ai đó.

Nhưng mà lại né tránh người nào?
Là Dương Bạc Vệ?
Hàn Nhã Thanh nhớ đến phản ứng lúc trước Dương Bạc Vệ gặp cô, nhớ đến chuyện Dương Bạc Vệ cứ kiên trì muốn làm kết quả xét nghiệm ADN với cô, lại nhớ đến Dương Bạc Vệ không quan tâm tới Dương Tầm Chiêu.

Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh đột nhiên chìm xuống, cô nhớ Dương Bạc Vệ đã từng nói sau khi cô sinh ra Dương Bạc Vệ đã biết cô không phải là con gái của Hàn Trung Phương, lúc đó Dương Bạc Vệ đã muốn làm xét nghiệm ADN với cô, nhưng mà lúc đó mẹ của cô lại từ chối.

Vậy mà Dương Bạc Vệ lại cứ cố chấp muốn làm xét nghiệm ADN với cô, nhưng mà lúc đó Dương Bạc Vệ rõ ràng đã có vợ con.

Cho nên năm đó mẹ của cô rời đi tám chín phần mười là bởi vì né tránh Dương Bạc Vệ.


Dương Bạc Vệ cũng đã nói sau khi mẹ cô rời khỏi, ông ta vẫn luôn đi tìm mẹ, nhưng mà vẫn luôn không tìm được.

Kể từ đó đã có chuyện xảy ra.

Liên quan đến chuyện năm đó, Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không hiểu rõ, chắc là Dương Bạc Vệ biết rõ mọi chuyện, nhưng mà lúc đó Dương Bạc Vệ lại không chịu nói, cô cũng không hỏi, bây giờ Dương Bạc Vệ mất rồi, cho dù có muốn hỏi thì cũng không thể hỏi ai.

Chuyện hai mươi lăm năm trước, mấy người trong cuộc đều không có ở đây, chỉ sợ là không thể tìm được đáp án rồi.

“Mợ, cháu muốn qua thăm ông nội.

” Hàn Nhã Thanh lên tiếng nói chuyện trước khi Phạm My muốn an ủi cô.

Hai ngày trước xảy ra quá nhiều chuyện, cô vẫn còn chưa đến bệnh viện thăm ông cụ Hàn, bây giờ cô muốn đến bệnh viện thăm ông.

Mặc dù biết hiện tại ông cụ Hàn đang hôn mê bất tỉnh, cô có nói cái gì ông cụ Hàn cũng sẽ không trả lời cô, nhưng mà cô vẫn muốn đi thăm.

“Được rồi, được rồi, cháu đi đi.

” Đương nhiên Phạm My sẽ không ngăn cản, bà vội vàng nói địa chỉ bệnh viện với tài xế.

Vốn dĩ nhà họ Đường muốn chuyển ông cụ Hàn đến bệnh viện nhà họ Đường, nhưng mà sau khi ông cụ Hàn làm phẫu thuật xong thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cho nên vẫn luôn được giám sát trong phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói tốt nhất không nên chuyển viện.

Ông cụ Đường liền để các chuyên gia bên phía bệnh viện nhà họ Đường đến khám cho ông cụ Hàn, chuyên gia bên nhà họ Đường cũng đề nghị tiếp tục ở lại bệnh viện ban đầu.

Hàn Nhã Thanh bước xuống xe trước cửa bệnh viện, sau đó cô nhanh chóng đi lên trên lầu, bởi vì ông cụ Hàn vẫn luôn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bình thường đều có các nhân viên y tế chuyên môn chăm sóc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui