Nghĩ đến đây, sắc mặt Trác Thanh lại trầm xuống, so với lúc trước còn u ám hơn một chút!
“Trong túi tài liệu hôm qua cô đưa tôi có gì?” Trác Thanh vừa mở miệng đã chất vấn, hơn nữa giọng điệu còn rất lạnh lùng.
Đầu bên kia điện thoại rõ ràng Viên Ngữ đã sửng sốt, cô không ngờ Trác Thanh lại gọi cho mình, càng không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này.
Trong tập tài liệu đó đều là những bức thư trước đây anh viết cho cô, hôm qua cô đã nói với anh rồi, sau khi xem xong chắc anh sẽ hiểu, tại sao còn hỏi cô?
Hơn nữa cô nghe ra sự phẫn nộ trong giọng nói của anh, sao anh lại tức giận như vậy?
Nếu anh tức giận vì cô trả thư cho anh thì hôm qua anh đã nên tức giận rồi, không thể nào hôm nay mới chất vấn cô, vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Hay là nói trong túi tài liệu còn có thứ gì mà cô không biết?
Tim Viên Ngữ chùng xuống, cô nghĩ đến một khả năng, cô lập tức hiểu ra chuyện gì, có lẽ là người đó đã bỏ thứ gì vào trong túi hồ sơ mà cô không biết.
Nghe giọng điệu của Trác Thanh, Viên Ngữ hiểu chuyện này chắc chắn rất nghiêm trọng.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Viên Ngữ vô thức thẳng người, bàn tay cầm điện thoại của cô vô thức siết chặt, chỉ là càng siết chặt càng phải dùng sức, tay cô càng không khỏi run lên.
Lại thế này, tám năm trước thế này, bây giờ cũng thế này, người kia chơi không chán những trò này à?
Chỉ là cô không có cách nào khác, tám năm trước không có, bây giờ cũng không có.
“Có chuyện gì vậy?” Viên Ngữ cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, cố hết sức để giọng nói của mình giống như bình thường, không lộ ra quá nhiều điều khác thường.
“Có chuyện gì? Cô hỏi tôi có chuyện gì? Chuyện cô làm mà cô không biết à?” Trác Thanh nghe cô nhẹ nhàng hỏi “có chuyện gì” mà ngực càng thêm bí bách, bực bội, chuyện cô làm còn hỏi anh là có chuyện gì?
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Viên Ngữ cầm chặt điện thoại quá nên tay hơi tái xanh, cô dùng hết sức mới khống chế được cho giọng mình không run, không lộ ra quá nhiều điều kỳ lạ.
“Cô không hiểu?” Trác Thanh bật cười, anh bị tức quá mà bật cười, chuyện cô làm đến giờ vẫn còn giả vờ không hiểu với anh?
Đúng, người phụ nữ này giỏi nhất là giả vờ, giả vờ đơn thuần, trong sáng, dịu dàng, năm đó cô đã lừa anh bằng những điều này, bây giờ cô vẫn muốn dùng nó để lừa anh sao?
Cô cho rằng anh vẫn là cậu bé ngu ngốc năm đó à?
“Viên Ngữ, ở trước mặt tôi cô không cần giả vờ, không cần thiết, vì tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô lâu rồi.
” Sắc mặt Trác Thanh lúc này cực kỳ âm trầm, giọng nói cũng lạnh lùng cực điểm, chỉ là dưới sự lạnh lùng ấy còn có lửa giận không kiềm chế được.
Đầu bên kia điện thoại, người Viên Ngữ không khỏi run lên, sắc mặt cũng hơi thay đổi, đôi mắt hiện lên vẻ đau đớn không thể kiểm soát.
Cô biết, cô biết hết, tám năm trước sau khi xảy ra chuyện đó, cô biết anh không còn tin cô nữa, nhưng bây giờ chính tai cô nghe thấy lời này của anh, tim cô vẫn rất đau, thật sự rất đau.
“Thế nào? Bị tôi vạch trần rồi không cãi được nữa à?” Trác Thanh không nghe thấy giọng cô, đôi mắt hơi nheo lại, tám năm trước cô cũng thế này.
Viên Ngữ cắn chặt môi cố gắn kiềm chế bàn thân không cho mình khóc ra, không cho mình phát ra âm thanh kỳ quái để bị anh nghe thấy.
“Nói đi, tại sao trong túi hồ sơ lại có máy nghe lén?” Trác Thanh thấy cô vẫn luôn im lặng thì mặt biến sắc, sau đó chủ động vạch trần điều mình muốn nghe, anh muốn nghe xem cô giải thích thế nào.
Sắc mặt Viên Ngữ đột ngột thay đổi, cô đã đoán được chuyện này có lẽ sẽ nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này, người kia bỏ máy nghe lén vào trong túi hồ sơ?
Máy nghe lén? Nghe lén ai?
Trác Thanh sao?
Nhưng tại sao phải nghe lén Trác Thanh? Chuyện này có phần không hợp lý, Viên Ngữ nhận ra chuyện này có thể không đơn giản như vậy.
Lúc này Viên Ngữ vì quá kinh ngạc nên quên hết phản ứng, vì thế cô cũng không trả lời Trác Thanh, hơn nữa cô cũng không hiểu vì sao người đó lại giấu cô lén bỏ máy nghe lén vào túi hồ sơ.
Khi người đó yêu cầu cô trả thư lại cho Trác Thanh, cô còn tưởng là để cô và Trác Thanh hoàn toàn dứt sạch, mặc dù chuyện đã trôi qua tám năm, trong tám năm nay cô không hề liên lạc với Trác Thanh, những bức thư đó cô giữ lại là muốn lưu giữ chút hồi ức cuối cùng, cô không muốn trả lại Trác Thanh, cô không nỡ.
Cô không thể hiểu được yêu cầu của người đó, nhưng cô cũng không thể từ chối, chỉ là cô không ngờ người đó lại bỏ máy nghe lén vào túi hồ sơ tài liệu.
Vì vậy cô hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi của Trác Thanh.
“Viên Ngữ, cô nghĩ mỗi lần xảy ra chuyện cứ im lặng là được sao?” Ngực Trác Thanh phập phồng lên uống, vẻ mặt rất lạnh nhưng trong lòng lại rất tức giận.
Tám năm trước cũng vậy, khi anh biết chuyện cô làm, cô cũng im lặng không nói một lời, thậm chí một lời giải thích cũng không có.
“Viên Ngữ, chuyện này liên quan đến nhà họ Đường, liên quan đến cô cả nhà họ Đường, cô cho rằng cô không nói thì không có chuyện gì sao? Tôi khuyên cô nên nói rõ mọi chuyện đi.
” Trác Thanh biết chuyện hôm nay không như chuyện tám năm trước, tám năm trước ah có thể nhịn, nhưng chuyện hôm nay liên quan đến nhà họ Đường, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được.
Sắc mặt Viên Ngữ lại thay đổi, nhà họ Đường? Sao còn có liên quan đến nhà họ Đường?
“Ý anh là gì? Viên Ngữ thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe giọng điệu Trác Thanh cô cũng hiểu chuyện này còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ.
“Ý gì à? Cô hỏi tôi là có ý gì? Cô biết hôm qua tôi đến Bệnh viện Số một làm gì, có lẽ cô cũng đoán được sau khi tôi xong việc sẽ đưa đứa bé về, tôi sẽ đến nhà họ Đường.
Vậy nên cô bỏ máy nghe lén vào trong túi hồ sơ, tôi mang túi hồ sơ đến nhà họ Đường, đương nhiên cô sẽ nghe lén được cuộc trò chuyện của chúng tôi khi ở nhà họ Đường.
Viên Ngữ, mấy năm không gặp, cô càng ngày càng lợi hại.
” Trác Thanh nghe lời hỏi lại của Viên Ngữ không khỏi nở nụ cười chế giễu, mọi chuyện đều do cô làm mà cô còn hỏi anh có ý gì.
“Đến nhà họ Đường?” Viên Ngữ nghe thấy tn này càng ngạc nhiên hơn nên không kìm được hỏi lại.
Hôm qua cô có xem livestream, đương nhiên biết Trác Thanh đến bệnh viện để giúp đứa trẻ đó, nhưng có liên quan gì đến nhà họ Đường? Chuyện này có liên quan gì đến cô cả nhà họ Đường?
Lẽ nào đứa bé đó là con cháu nhà họ Đường? Chẳng lẽ đứa bé là con của Đường Lăng? Nên Trác Thanh đón đứa bé xong mới đến nhà họ Đường?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...