Lúc trước bà ta vẫn luôn cho rằng thằng nhóc này không mời được Cổ Vũ, vì vậy mới nói chỉ cần Cổ Vũ kiểm tra ra kết quả thì bà ta sẽ không nghi ngờ, bây giờ Cổ Vũ đến rồi…
Nếu Cổ Vũ thật sự kiểm tra cho ông cụ, nếu thật sự kiểm tra ra ông cụ không có vấn đề gì, vậy chuyện này phiền phức rồi.
Bây giờ lãnh đạo bệnh viện ra mặt nghênh đón Cổ Vũ long trọng như vậy, cảnh tượng hoành tráng như vậy lại càng tăng uy tín cho Cổ Vũ, như vậy không ai có thể nghi ngờ kết quả Cổ Vũ kiểm tra được sau đó.
Nếu bà ta còn nghi ngờ, chắc chắn sẽ bị mắng chửi.
Bây giờ bà ta nên làm gì đây? Phải làm như thế nào mới có thể thay đổi cục diện đây? Lúc này bà cụ Dương nóng ruột thật rồi.
Ông cụ Dương đang nằm trên giường cũng rất nóng ruột, suy nghĩ của ông ta và bà cụ Dương giống nhau, ông cụ Dương nghĩ muốn bây giờ mình tỉnh lại, nói mình đỡ rồi?
Nhưng nếu lúc này ông ta đột nhiên tỉnh lại, vậy cũng rõ ràng quá rồi, hơn nữa cho dù bây giờ ông ta tỉnh lại, nếu Cổ Vũ vẫn kiên trì kiểm tra cho ông ta, nói sức khỏe của ông ta căn bản không có vấn đề gì, nói ông ta giả ngất, vậy chẳng phải ông ta càng lúng túng hơn sao.
Ông cụ Dương đang nằm trên giường nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, chuyện này bởi vì Cổ Vũ đến mà bọn họ bị ép vào ngõ cụt, tiến không được, lùi cũng không xong.
Lúc này Cổ Vũ đang đứng ở cửa phòng bệnh, con ngươi ông ta xoay chuyển, lập tức nhìn thấy Đường Minh Hạo đang được cậu hai Trác ôm, trong nháy mắt đó, ánh mắt Cổ Vũ lập tức phát sáng, thằng nhóc này tốt, rất tốt!!!
Ông ta thật sự rất hài lòng, chỉ liếc một cái đã vừa ý rồi!!!
Trên đường đến đây ông ta đã hiểu sơ qua chuyện ngày hôm nay, chính là ông cụ Dương giả vờ ngất hãm hại Dương Tầm Chiêu, sau đó thằng nhóc này đến bệnh viện muốn vạch trần màn kịch của ông cụ Dương, chứng minh Dương Tầm Chiêu trong sạch.
Chỉ dựa vào can đảm này đã đủ khiến ông ta hài lòng rồi, một thằng nhóc năm tuổi có thể làm những chuyện này, quả thật vô cùng khiến người ta kinh ngạc và rung động.
Trên đường đi Cổ Vũ cũng xem phát sóng trực tiếp, nhìn thấy những chuyện Đường Minh Hạo làm kia, ông ta thật sự là càng xem càng hài lòng, càng xem càng vui vẻ, ông ta có cảm giác cuối cùng đã tìm được đồ đệ mà mình tìm gần ba mươi năm nay rồi.
Trong phát sóng trực tiếp, ông ta nhìn thấy Đường Minh Hạo đội mũ đeo kính, cũng không nhìn ra khác thường gì ở khóe miệng và tàn nhang trên mặt, nhưng lúc này vừa nhìn thấy thằng nhóc, Cổ Vũ lập tức nhìn ra tàn nhang kia là giả, vì vậy trước khi đến thằng nhóc này đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Suy nghĩ thật sự chu đáo, đúng là một thằng nhóc lanh lợi, thật sự tốt quá rồi.
Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai hợp ý ông ta như thế, năm đó ông ta chọn trúng Đường Lăng, nhưng khi đó Đường Lăng đã mười tuổi rồi, Đường Lăng rất thông minh, cũng rất nhanh nhạy, nhưng từ nhỏ Đường Lăng sống trong nhà họ Đường, quy củ nhà họ Đường nghiêm ngặt, Đường Lăng mười tuổi năm đó đã làm việc rất lễ phép quy tắc, hoàn toàn không giống Đường Minh Hạo lúc này.
Rõ ràng Cổ Vũ yêu thích Đường Minh Hạo thế này hơn.
Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng này của Cổ Vũ, Đường Minh Hạo ngây ngẩn cả người, Đường Minh Hạo theo bản năng liếc nhìn cậu hai Trác, vừa rồi cậu hai Trác kích động khi nhìn thấy ông ta thì nhóc còn có thể hiểu được, dù sao cậu hai Trác và cậu của nhóc, ba của nhóc đều là anh em.
Nhưng giáo sư Cổ này thì sao?
Nhóc không có bất kỳ quan hệ gì với vị giáo sư này, hoàn toàn đều là cậu mời vị giáo sư Cổ này đến giúp đỡ, chắc chắn trước kia nhóc cũng không quen biết vị giáo sư Cổ này, chưa từng gặp mặt.
Vì vậy lúc này giáo sư Cổ nhìn nhóc như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Sau khi nhìn thấy Đường Minh Hạo, giáo sư Cổ đi thẳng về phía Đường Minh Hạo, vốn dĩ phóng viên đứng chật cửa ra vào khiến cho người khác hoàn toàn không tiến vào được, nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy giáo sư Cổ muốn đi vào, vội vàng tự động nhường đường.
Giáo sư Cổ đi thẳng đến trước mặt Đường Minh Hạo, nhìn thấy Đường Minh Hạo được cậu hai Trác ôm trong ngực, ông ta khẽ cau mày: “Được rồi, tôi cũng đã đến rồi, cậu không cần ôm thằng nhóc nữa, có thể thả xuống rồi.
”
Rõ ràng lúc này trong giọng nói giáo sư Cổ mang theo ghen ghét, đồ đệ ông ta nhìn trúng, ông ta còn chưa ôm đâu, sao có thể để cho người khác ôm chứ, hơn nữa người kia còn là bác sĩ giống ông ta.
Ông ta tuyệt đối không thể để họ Trác này cướp đồ đệ tốt của mình được.
Cổ Vũ vừa nói lời này, Đường Minh Hạo sửng sốt, cậu hai Trác cũng sửng sốt, gì vậy? Chuyện này là thế nào?
Cháu trai anh ta mà anh ta không thể ôm sao? Anh ta ôm cháu trai mình còn phải e ngại ai sao?!
Ông già này quản rộng quá rồi!!!
Lúc này sắc mặt Đường Minh Hạo đầy nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì xảy ra.
“Thả xuống, thả xuống, cậu cứ ôm thằng nhóc làm gì, cậu ôm không mệt, nhưng thằng nhóc còn chê cộm đến hoảng sợ đấy.
” Cổ Vũ thấy cậu hai Trác vẫn ôm Đường Minh Hạo, không có phản ứng gì, rõ ràng hơi bất mãn, lúc này giáo sư Cổ chỉ thiếu điều xông lên cướp Đường Minh Hạo mà thôi, nếu không phải sợ dọa thằng nhóc này, có lẽ ông ta sẽ thật sự ra tay cướp người rồi.
Hai mắt cậu hai Trác chớp chớp, sắc mặt ngây ngốc, cộm đến hoảng sợ? Anh ta ôm bé Hạo sẽ khiến bé cộm đến hoảng sợ sao?
Anh ta không phải ông cụ bảy tám mươi tuổi, anh ta vẫn còn trẻ tuổi, cơ bắp trên người anh ta vẫn co giãn rất tốt.
Ông già này cố ý gây chuyện à?
Không phải, anh ta đang ôm cháu trai mình mà, sao lại đắc tội với ông già này rồi?
Hai mắt cậu hai Trác chợt lóe, nhìn thấy ánh mắt Cổ Vũ nhìn Đường Minh Hạo tràn đầy lấp lánh, lập tức hiểu ra rồi, chẳng lẽ ông già này nhìn trúng bé Hạo?
Anh ta cũng biết chuyện Cổ Vũ muốn tìm độ đệ, anh ta còn biết Cổ Vũ tìm độ đệ đã hai mươi mấy năm rồi mà vẫn luôn không tìm được, anh ta cảm giác không phải Cổ Vũ đang tìm đồ đệ, mà chính là đang làm khó chính mình.
Yêu cầu tìm đồ đệ cao như vậy, có thể tìm được mới là lạ.
Nhưng nếu là cháu trai nhà anh ta, trái lại rất có thể đấy!!!
Cũng khó tránh ông già này sẽ ghen ghét!
Khó trách đại ca có thể mời ông già này đến, dựa vào hiểu biết của anh ta về tính tình ông già này, ông già này không thể nào nể mặt đại ca, lúc ấy đại ca gọi điện thoại cho anh ta nói ông già này đã tự lái xe đến rồi, anh ta thật sự rất kinh ngạc.
Bây giờ xem ra, không phải đại ca mời người đến, mà chính là lừa người đến, hơn nữa đại ca còn dùng bé Hạo làm mồi lừa người ta đến.
Đại ca đúng là đại ca, thật sự rất lợi hại!!!
“Đây là cháu trai của tôi, của nhà tôi, sao tôi lại không thể ôm.
” Sau khi hiểu rõ, cậu hai Trác càng ôm chặt Đường Minh Hạo không buông, anh ta còn cố ý nhấn mạnh Đường Minh Hạo là người nhà anh ta, giọng điệu rõ ràng mang theo khiêu khích.
Từ trước đến nay cậu hai Trác vẫn luôn trầm tĩnh lạnh lùng, giờ phút này lại ngây thơ như vậy, đây chắc chắn là hành động ngây thơ nhất trong những năm gần đây của cậu hai Trác.
“Hình như dao giải phẫu của tôi không được sắc lắm, Tiểu Trác Tử, cậu có muốn mài giúp tôi không.
” Giáo sư Cổ cũng không sốt ruột nổi giận như trong dự đoán của cậu hai Trác, trái lại cười vô cùng rực rỡ, chỉ là lời giáo sư Cổ nói lại khiến khóe miệng cậu hai Trác không nhịn được giật giật.
Anh cũng từng chứng kiến dao giải phẫu của ông già này rồi, chọc giận ông già này, dao giải phẫu của ông ta này nói phi là phi, lần trước khi anh ta đi bệnh viện của tám gia tộc lớn, một lãnh đạo của bệnh viện nhất định muốn giáo sư Cổ khám bệnh cho một người bạn của ông ta, chọc giận giáo sư Cổ, sau đó một con dao giải phẫu trực tiếp phi về phía lãnh đạo bệnh viện, lướt qua tai ông ta, đâm vào trên tường phía sau ông ta.
Lúc đó dao giải phẫu cũng không làm lãnh đạo bệnh viện kia bị thương, nhưng lại xén không ít tóc bên tai của ông ta, khiến cho lãnh đạo bệnh viện sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Dao giải phẫu của lão Cổ còn chuẩn hơn Tiểu Lý phi đao.
Bây giờ cậu hai Trác nghe thấy lời giáo sư Cổ, nhớ lại tình huống lúc đó, đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Anh ta không muốn mài dao giải phẫu cho ông già này đâu!!!
Hơn nữa lần nào ông già này cũng gọi anh ta là Tiểu Trác Tử khiến anh ta vô cùng đau đầu, anh ta đường đường là đàn ông, thân cao một mét tám mươi sáu, sao ông già này lại gọi anh ta bằng cái tên nghe hệt như thái giám vậy chứ.
Nhưng cậu hai Trác nghĩ đến dao giải phẫu của ông già này, cũng là giận mà không dám nói ra, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Mặc dù cậu hai Trác dám giận mà không dám nói, nhưng cậu hai Trác vẫn còn sĩ diện, cho dù anh ta thật sự vì sợ dao giải phẫu của lão Cổ nên mới chịu thua, cũng không thể để người ngoài nhìn ra được.
Cậu hai Trác đặt Đường Minh Hạo xuống, sau đó trịnh trọng giới thiệu: “Bé cưng, vị này là giáo sư Cổ, nào, đến chào hỏi giáo sư Cổ.
”
Lúc này biểu cảm của cậu hai Trác rất tự nhiên, nhìn không ra bất kỳ khác thường nào!
“Chào giáo sư Cổ.
” Đường Minh Hạo vốn là một thằng nhóc lễ phép, vừa rồi hành động của giáo sư Cổ rất kỳ lạ, thằng nhóc thật sự hơi bối rối, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...