Ông cụ Dương giả bộ vờ ngất xỉu, không thể nhúc nhích cũng không thể nói chuyện, phóng viên không thể hỏi ông cụ Dương được gì, cũng cũng chỉ có thể chụp ảnh dáng vẻ đổ bệnh của ông cụ Dương, sau đó cố gắng thêm mắm thêm muối đăng lên mạng.
Dù sao trước đó không lâu cậu ba Dương vừa tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, mà không lâu sau ông cụ Dương ngất xỉu nhập viện, đây chắc chắn là đề tài có độ chú ý sao.
Bà cụ Dương không ngồi xe cấp cứu, dù sao bà ta đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, hơn nữa trong lòng bà cụ Dương có chút kiêng dè, bà cụ Dương ngồi xe đi theo sau xe cấp cứu đến.
Trước đó cửa xe cấp cứu mở ra, tất cả phóng viên vây quanh ông cụ Dương, không có ai chú ý tới bà cụ Dương.
Lúc này bà cụ Dương xuống xe đi tới, có phóng viên nhạy bén lập tức phát hiện ra, ông cụ Dương vốn hôn mê không thể hỏi được gì, cho nên rất nhiều phóng viên vây quanh bà cụ Dương.
"Mọi người đừng cản đường, đừng kéo dài thời gian bác sĩ cứu người, cứu người quan trọng." Bà cụ Dương đầy lo lắng đi về phía trước, dường như rất sốt ruột.
"Bà cụ Dương, rốt cuộc tình hình của ông cụ Dương thế nào? Vì sao ông cụ Dương lại ngất xỉu?" Nhiệm vụ chính của phóng viên là lấy tin tức, lúc này sao có thể rời đi như thế, hơn nữa phóng viên cũng không cản đường ông cụ Dương nên không kéo dài thời gian bác sĩ cứu người, bọn họ muốn lấy tin tức từ trong miệng bà cụ Dương.
"Tôi không biết, hiện tại tôi hy vọng ông cụ nhà mình có thể nhanh chóng tỉnh lại." Bà cụ Dương nhíu mày lại, trên mặt đầy đau lòng.
"Bà cụ Dương, ông cụ Dương đổ bệnh như vậy, cậu ba Dương sẽ đến sao? Mọi người có thông báo cho cậu ba Dương không?" Phóng viên chắc chắn không thể nào dễ dàng từ bỏ như thế, dưới tình huống này, mỗi một phóng viên đều muốn lấy thêm tin tức.
Hiện tại ông cụ Dương đổ bệnh có phải bởi vì cậu ba Dương hay không có thể tạo thành đề tài, đồng thời ông cụ Dương đổ bệnh nhưng cậu ba Dương có đến hay không cũng là một đề tài gây hấp dẫn.
Không thể không nói câu hỏi này của phóng viên kia giống như những gì phóng viên khác muốn hỏi.
"Tôi không biết." Bà cụ Dương sửng sốt một chút, ánh mắt có chút trốn tránh: "Tôi không biết, mấy người đừng hỏi nữa."
Bà cụ Dương không chỉ trốn tránh ánh mắt mà thái độ cũng có vẻ không muốn nhắc đến.
"Bà cụ Dương, không biết cậu ba Dương có đến hay không? Bà có nói chuyện ông cụ đổ bệnh cho cậu ba Dương không? Anh ta có biết chuyện này không?" Phóng viên tiếp tục hỏi, lúc này bà cụ Dương né tránh vấn đề cũng không thể ngăn cản phóng viên đặt câu hỏi.
"Hiện tại ông nội nó vào bệnh viện, hy vọng nó có thể đến thăm." Bà cụ Dương thở dài, vẻ mặt đầy đau khổ và buồn phiền làm cho người ta chua xót trong lòng.
"Bà cụ Dương, ý của bà là không nói chuyện của ông cụ Dương với cậu ba Dương?" Phóng viên lập tức nắm được lỗ hổng trong lòng bà cụ Dương: "Vì sao bà không nói cho cậu ba Dương? Lỡ cậu ba Dương không nhìn thấy thì sao? Bà nói cho cậu ba Dương, nói không chừng cậu ba Dương có thể chạy tới, dù sao hiện tại ông cụ Dương cũng ngất xỉu."
Lời nói của phóng viên này cũng có ý khác, dù sao ông cụ Dương ngất xỉu, nếu Dương Tầm Chiêu đến thì càng làm cho người ta tranh luận, đến lúc đó chỉ sợ anh bị mắng thậm tệ hơn.
"Bà cụ Dương, cậu ba Dương nói cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nhưng ông cụ Dương cũng là ông nội của anh ta, ông nội đổ bệnh như vậy, sao anh ta có thể không quan tâm được, hay là bà cụ Dương thông báo cho cậu ba Dương đi."
"Đúng vậy, hay là bây giờ bà cụ Dương gọi cho cậu ba Dương nói cho cậu ba Dương biết chuyện này đi." Có một phóng viên đề nghị bà cụ Dương gọi cho Dương Tầm Chiêu, phóng viên này đúng là sợ thiên hạ không loạn.
Bà cụ Dương nghe phóng viên nói thì con ngươi lóe lên, bọn họ làm nhiều như vậy là vì muốn Dương Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương, nếu có thể nhân cơ hội này gọi cho Dương Tầm Chiêu, có lẽ Dương Tầm Chiêu sẽ đến, chỉ cần Dương Tầm Chiêu đến đây thì có thể giải quyết chuyện lúc trước.
Nếu Dương Tầm Chiêu không đến thì đó là lỗi của Dương Tầm Chiêu, hôm nay chuyện này đã ầm ĩ như thế, đến lúc đó Dương Tầm Chiêu chắc chắn không thể giải quyết được, càng cần bọn họ giúp Dương Tầm Chiêu xử lý.
Bà cụ Dương cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Dù sao bà ta cũng không mất gì.
Trong lòng bà cụ Dương đã quyết định gọi cho Dương Tầm Chiêu, nhưng lúc này bà ta còn cố ý giả vờ khó xử: "Hiện tại không cần nói cho Tầm Chiêu, tránh cho Tầm Chiêu lo lắng, nên kiểm tra trước rồi nói sau."
"Bà cụ Dương, tôi thấy tình hình của ông cụ Dương rất nghiêm trọng, lúc này cậu ba Dương phải ở đây xử lý một số chuyện, không thể chỉ dựa vào một mình bà được, huống chi bà cũng lớn tuổi rồi, lỡ kiệt sức thì sao?" Phóng viên Lỗ nhìn thấy bà cụ Dương muốn nói lại thôi thì liên tục khuyên.
"Hơn nữa ông cụ Dương như vậy, lỡ có chuyện gì thì cậu ba Dương cũng phải ở đây." Phóng viên Lỗ lại giúp bà cụ Dương nói ra một lý do.
"Được, tôi gọi cho Tầm Chiêu." Bà cụ Dương giống như bị phóng viên Lỗ thuyết phục, chậm rãi gật đầu, lúc này bà ta có vẻ rất đau lòng, hơn nữa còn có chút không biết làm sao.
Dáng vẻ bà cụ Dương gọi cho Dương Tầm Chiêu làm cho người ta không nói nên lời.
Bà cụ Dương cầm điện thoại tìm số điện thoại của Dương Tầm Chiêu, sau đó gọi đi, nhưng điện thoại vang lên rất nhiều tiếng, bên kia vẫn không có ai nghe máy.
Tất cả phóng viên nhìn vào điện thoại trong tay bà cụ Dương thấy đối phương vẫn không nghe máy, vẻ mặt của mọi người dần thay đổi.
"Tôi không gọi được cho Tầm Chiêu, có lẽ Tầm Chiêu không mang theo điện thoại, lúc trước ông nội gọi điện thoại cho nó cũng không có ai nghe máy, sau đó mới gọi cho phóng viên Lỗ." Bà cụ Dương không gọi được thì trong lòng có chút buồn bực, tuy rằng bà ta giải thích thay Dương Tầm Chiêu nhưng bà ta vẫn không tin lý do này, bởi vì từ trước đến nay Dương Tầm Chiêu làm việc rất cẩn thận, không thể nào quên mang theo điện thoại.
Dương Tầm Chiêu thật sự không thể quên mang theo điện thoại, nhưng Dương Tầm Chiêu cũng thật sự không mang theo điện thoại bên người, Dương Tầm Chiêu cố ý đặt điện thoại trong văn phòng.
Bởi vì anh nghĩ sau khi mình tổ chức họp báo thì ông cụ Dương sẽ gọi điện thoại cho, anh hoàn toàn thất vọng với ông cụ Dương và bà cụ Dương, cho nên anh không còn gì muốn nói với bọn họ.
Dương Tầm Chiêu cũng không muốn so đo chuyện ông cụ Dương đưa Đường Vũ Kỳ đi, muốn bán Hàn Nhã Thanh vào núi sâu, chuyện này coi như trôi qua như vậy, đương nhiên đây cũng là lần cuối cùng.
Dương Tầm Chiêu có mang theo điện thoại nhưng không nghĩ nghe điện thoại của ông cụ Dương, nguyên nhân là vì ông cụ Dương muốn đối phó với Đường Vũ Kỳ và Hàn Nhã Thanh, chuyện đó làm cho anh không còn lời nào để nói với ông cụ Dương.
"Bà cụ Dương, ý của bà là lúc trước ông cụ Dương gọi cho cậu ba Dương nhưng cậu ba Dương không nghe máy giống như bây giờ đúng không?" Hai mắt phóng viên Lỗ lóe lên, sau đó nhanh chóng hỏi một câu.
"Tầm Chiêu chắc chắn không mang theo điện thoại, chuyện này không thể trách nó." Bà cụ Dương nhìn về phía phóng viên Lỗ, bà ta nhíu mày lại có vẻ không vui.
"Lúc đó ông cụ Dương gọi cho tôi nói cậu ba Dương nghe điện thoại, tôi nhớ lúc đó ông cụ Dương nói muốn cậu ba Dương trở về, nhưng cậu ba Dương lại hoàn toàn không quan tâm, sau đó ông cụ Dương ngất xỉu gọi xe cấp cứu." Phóng viên Lỗ không tiếp lời bà cụ Dương, ngược lại bắt đầu phân tích tình huống.
Lúc đó ông cụ Dương gọi cho anh ta, cho nên lời anh ta nói rất có sức thuyết phục, huống chi hiện tại ông cụ Dương lại ngất xỉu.
Phóng viên Lỗ nói mấy lời này hoàn toàn gây bất lợi cho Dương Tầm Chiêu, nếu bà cụ Dương thừa nhận thì chuyện này ngày càng nghiêm trọng, còn ảnh hưởng lớn đến Dương Tầm Chiêu.
"Cậu đừng nói bậy, không phải như cậu nói đâu, không phải như cậu nói đâu, cậu đừng nói bậy." Bà cụ Dương lập tức ngước mắt nhìn về phía phóng viên Lỗ dùng sức lắc đầu, trên mặt bà ta mang theo lo lắng và hoảng loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...