Tuy rằng cuộc hôn nhân đó là do hai ông bà Dương sắp đặt cho anh, anh hoàn toàn không biết gì cả, nhưng giờ phút này khi đứng trước mặt Hàn Nhã Thanh anh vẫn thấy rất hổ thẹn.
"Sao vậy? Sắp được kết hôn nên vui đến nỗi không nói nên lời luôn sao?" Hàn Nhã Thanh trông thấy dáng vẻ đó của anh thì cảm thấy rất buồn cười, cô đã quen biết Dương Tầm Chiêu lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiền thấy anh như vậy.
"Tôi nhớ là hồi nãy mình đã chúc mừng rồi, chẳng lẽ cậu ba Dương muốn tôi phải lặp lại lần nữa sao?" Hàn Nhã Thanh cố ý trêu anh, hiếm khi thấy anh như vậy mà không đùa một hồi thì thật là uổng quá.
"Thanh à, em rõ ràng biết anh không có ý đó mà." Dương Tầm Chiêu nghe cô nói vậy thì khuôn mặt chợt tối sầm đi, anh vội vàng bước về phía trước rồi cầm lấy tay của Hàn Nhã Thanh, giọng điệu anh dồn dập, thậm chí còn cúa vẻ gì đó căng thẳng: "Em phải tin tưởng anh, anh hoàn toàn không biết gì hết."
Dương Tầm Chiêu thật sự rất sợ cô sẽ hiểu lầm mình, dù gì thì đó cũng là chuyện quan trọng như đính hôn chứ chẳng phải mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, không phải chỉ là sự hiểu lầm nhỏ nhoi gì, cô giận dỗi cũng là chuyện bình thường, nhưng anh nhất định phải giải thích rõ ràng.
Anh không hề có ý đó, thậm chí còn chẳng hay biết gì.
"Là Quỷ Vực Chi Thành đó! Ghê gớm lắm chứ đùa!" Hàn Nhã Thanh đã nhận ra được sự lo lắng của anh, cô cười thầm trong bụng, trước giờ Dương Tầm Chiêu vẫn luôn rất lý trí và bình tĩnh, thật sự rất hiếm khi có thể trông thấy dáng vẻ sốt ruột thậm chí có hơi bối rối này của anh.
"Thanh, em nghe anh giải thích đã, anh thật sự không biết gì." Giờ phút này rõ ràng cậu ba Dương đã hoàn toàn mất đi sự lý trí và bình tĩnh, không hề nhận ra rằng Hàn Nhã Thanh đang cố ý trêu cợt mình.
"Người ta là 'công chúa' của Quỷ Vực Chi Thành đó, anh cưới về cũng không thiệt đâu." Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch môi, tuy cô chỉ đang có ý muốn trêu Dương Tầm Chiêu chút thôi, nhưng thật ra trong thâm tâm cô cũng có hơi để bụng, nói gì thì nói, chính ông cụ Dương đã tổ chức họp với các phòng viên để công bố chuyện hai người họ kết hôn.
Ông cụ Dương đã công khai một cách trịnh trọng như vậy rồi, nếu Dương Tầm Chiêu dổi ý vậy thì hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng, chưa kể đến phía bên kia còn là Quỷ Vực Chi Thành nữa.
Hàn Nhã Thanh cũng hiểu được tấm chân tình của Dương Tầm Chiêu, nhưng chuyện này chắc hẳn sẽ rất khó giải quyết đây.
"Thanh à, rõ ràng em biết trong lòng anh chỉ có mỗi em thôi, người duy nhất mà anh muốn cưới chính là em." Dương Tầm Chiêu thấy cô nói vậy thì lại càng nôn nóng hơn, bàn tay đang túm lấy tay cô càng siết chặt hơn, như thể đang sợ cô sẽ vứt bỏ mình rồi rời khỏi vậy.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, không nói lời nào.
"Nhã Thanh, bây giờ anh đã có em và cả hai đứa nhỏ rồi, cuộc đời này anh chẳng cần gì hơn nữa." Từ sau khi biết chuyện về hai đứa bé thì Dương Tầm Chiêu vẫn luôn cảm thấy rất vui sướng, vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, anh đến sân bay đón Hàn Nhã Thanh vào lúc sáng sớm như vậy thật ra là vì muốn bàn bạc chuyện cưới hỏi của hai người với cô.
Niềm vui sướng sau khi biết đến sự tồn tại của hai đứa bé không chỉ là vì sự hạnh phúc khi được làm ba, mà còn là vì tình cảm giữa anh và Hàn Nhã Thanh lại có thêm một sợi dây ràng buộc.
Lúc trước sau anh khi quen Đường Vũ Kỳ, cô bé có nói tạm thời cứ gạt Hàn Nhã Thanh chuyện này đã, vậy nên anh vẫn luôn kìm nén nỗi niềm ấy dưới đáy lòng, bứt rứt khó chịu gần chết, rốt cuộc đã đến lúc có thể nói ra, tất nhiên anh phải mau chóng tìm cô rồi kể hết với cô rồi.
Ai ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra chứ.
"Ý anh là không phải vì em mà là vì hai con à?" Hàn Nhã Thanh nhìn anh, cố tình xuyên tạc lời anh.
Chẳng lẽ trông thấy dáng vẻ sốt ruột của Dương Tầm Chiêu cô không thể xem thêm một lúc sao?
Ai bảo nhà họ Dương làm chuyện khiến cô bực bội như vậy, hơn nữa sau này hai người họ còn phải cố tìm cách giải quyết nữa.
"Hàn Nhã Thanh, em nói vậy là quá đáng rồi, em biết rõ là dù có con hay không thì anh cũng sẽ lấy em mà." Dương Tầm Chiêu nghe cô nói vậy thì thoáng ngây ra giây lát, đoạn anh trả lời cô, giọng điệu nghiêm túc, sao cô có thể nói anh như vậy được chứ? Quá đáng lắm!
"Không phải giờ anh đã đính hôn với con gái cưng của Quỷ Vực Chi Thành rồi à?" Hàn Nhã Thanh khẽ bĩu môi, cô còn chưa nổi giận đây này, anh lại còn giành phần giận dỗi cô trước nữa chứ.
"Anh hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này cả, em yên tâm đi, anh sẽ giải quyết." Dương Tầm Chiêu nghiêm mặt nói, chuyện này là do ông bà cụ Dương gây nên, lại có liên quan đến anh, tất nhiên anh sẽ phải ra mặt giải quyết.
"Giải quyết thế nào bây giờ? Người ta là con gái cưng của Quỷ Vực Chi Thành, không thể làm mích lòng cô ấy được.
Anh từng gặp cô ấy chưa? Biết đâu người ta trông rất đẹp, có khi anh gặp mặt rồi liền thích người ta luôn không chừng." Rốt cuộc thì Hàn Nhã Thanh không thể nào hoàn toàn thản nhiên trước chuyện này được, nếu cô không hề để ý thì chỉ chứng minh rằng trong lòng cô Dương Tầm Chiêu không hề quan trọng thôi.
Vị trí của Dương Tầm Chiêu trong lòng cô càng quan trọng thì cô sẽ càng để bụng, chắc chắc trong lòng cũng sẽ càng khó chịu hơn.
"Sáng nay anh đã sai người thẳng tay vứt cô con gái của Quỷ Vực Chi Thành đó ra khỏi cửa, chuyện này cũng đã bắt đầu lan truyền trên mạng rồi, bộ em không thấy sao?" Dương Tầm Chiêu nghe cô nói vậy thì khẽ nhướng mày, giọng điệu như thể đang khoe khoang vậy, may mắn trước đó anh đã đuổi thẳng người kia ra ngoài, như vậy chắc sẽ chứng minh được tấm lòng của anh rồi chứ.
"Anh...
Anh vứt con gái cưng của Quỷ Vực Chi Thành ra ngoài sao?" Hàn Nhã Thanh hoảng hồn hỏi, cô chẳng hề biết gì về chuyện này, bởi vì cô vẫn luôn ở trên máy bay nên đã tắt máy điện thoại.
Cô không biết có chuyện đó xảy ra, Dương Tầm Chiêu dám vứt Trình Nhu Nhu ra ngoài luôn sao?
"Ừm." Dương Tầm Chiêu nghiêm trang gật đầu, sự hoảng hốt ban nãy đã bay biến đi nhiều, rõ ràng lúc này cậu ba Dương có khí thế hơn hẳn ban nãy.
"Tại sao vậy? Sao anh lại phải vứt cô ta ra ngoài chứ?" Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt hỏi, cô cũng rất hiểu Dương Tầm Chiêu, cho dù lúc trước Quỷ Vực Chi Thành có quấy rối nhà họ Đường và cả cô, nhưng Dương Tầm Chiêu sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ đuổi cổ người ta như vậy.
"Cô ta nói muốn anh cưới cô ta." Vốn Dương Tầm Chiêu muốn giấu Hàn Nhã Thanh, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cần gì phải giấu cô nữa.
Sau này có lẽ anh sẽ còn phải đối mặt và giải quyết rất nhiều việc nữa."
"Vậy nên anh sai người vứt cô ta ra ngoài luôn?" Hàn Nhã Thanh mở to mắt ngạc nhiên nhìn Dương Tầm Chiêu.
Tuy cô cũng không ưa gì cô con gái của Quỷ Vực Chi Thành kia, nhưng người ta là con gái, cầu hôn anh anh không muốn thì có thể từ chối, không đồng ý cũng chẳng sao, đâu cần phải vứt người ta ra ngoài như vậy đâu nhỉ?
"Lý do đó bộ chưa đủ thuyết phục sao?" Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, bỗng anh híp mắt lại, giọng điệu có vẻ như đang uy hiếp.
Chẳng lẽ cô cảm thấy lí do đó chưa đủ sức nặng để anh ném cô ta ra ngoài sao?
Nghe tin có người cầu hôn với anh, cô chỉ tỏ thái độ như vậy thôi à?
Có phải cô cảm thấy đó chỉ là chuyện nhỏ không có gì quan trọng không?
"Đủ đủ, đủ mà?" Hàn Nhã Thanh nhìn vào đôi mắt khẽ híp của anh, cô đổi giọng liên tục nói: "Ném ra ngoài là còn nhẹ đó."
Hàn Nhã Thanh thấy mình không nên làm mình làm mẩy nữa, Dương Tầm Chiêu vứt người ta ra ngoài, thái độ của anh đã quá rõ ràng rồi.
Hơn nữa ngay từ đầu Hàn Nhã Thanh đã biết chuyện đính hôn chắc chắn là do ông cụ Dương và bà cụ Dương một tay gây ra, Dương Tầm Chiêu chắc chắn là không hay biết gì, anh cũng rất oan ức đó thôi.
Thật ra trong thâm tâm cô còn thấy thương Dương Tầm Chiêu nữa, ông cụ Dương và bà cụ Dương là người thân của anh, ấy vậy mà hai ông bà lại gạt anh, thay mặt anh sắp đặt cuộc hôn nhân đó.
Cuộc hôn nhân đó được quyết định một cách chóng vánh, thậm chí bà cụ Dương và ông cụ Dương còn chẳng thèm đi tìm hiểu thử xem sao, không biết cô con gái của Quỷ Vực Chi Thành là người thế nào mà cứ thế sắp đặt chuyện cưới hỏi của anh.
Nếu họ có chút gì quan tâm đến nguyện vọng của Dương Tầm Chiêu thì chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.
"Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ giải quyết, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng mình đâu." Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.
"Anh định giải quyết thế nào? Cuộc hôn nhân đó đã được quyết định rồi, chắc chắn là do ông bà cụ Dương và người bên phía Quỷ Vực Chi Thành cùng quyết định, hơn nữa ông cụ Dương cũng đã mở họp mời phóng viên công bố với đại chúng, lúc này nếu còn đổi ý thì hậu quả sẽ rất kinh khủng, huống chi người nọ còn là con gái cưng của Quỷ Vực Chi Thành nữa." Nét mặt của Hàn Nhã Thanh cũng trở nên nghiêm trang, cô đã suy nghĩ về chuyện này ngay từ khi trông thấy tin tức rồi, cô vẫn luôn nghĩ cách giải quyết, nhưng đến tận lúc này vẫn chưa nghĩ được cách nào khả thi.
Cô thật sự không biết phải làm thế nao mới giải quyết được chuyện này nữa.
Tuy chuyện này là do ông bà cụ Dương quyết định, nhưng Dương Tầm Chiêu là người nhà họ Dương, cũng là cháu trai của hai người họ, đối với công chúng thì dt chỉ có nước thừa nhận cuộc hôn nhân này thôi, không muốn cũng vô ích, nếu anh đổi ý thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...