Chỉ cần Trình Nhu Nhu vừa nghĩ đến việc mình sắp được gả cho Dương Tầm Chiêu, thì không khỏi phấn khích, vui mừng, hơn nữa càng nghĩ càng hưng phấn, cô đã cướp được anh từ tay Hàn Nhã Thanh, chỉ riêng điều này cũng đủ để cô đắc ý, khoe khoang rồi.
Lần sau, nếu còn gặp lại Hàn Nhã Thanh, cô có thể khoe khoang thẳng trước mặt cô ta, đến lúc đó chắc chắn cô sẽ chọc cô ta tức gần chết.
Bùi Doanh dời mắt nhìn Trình Nhu Nhu, thấy nụ cười si mê của cô ta thì càng cười khẩy chế giễu, con ngốc này thật ngu xuẩn.
Nhưng con ngốc này rất may mắn, đầu tiên là được cô tìm về, trở thành công chúa Quỷ Vực Chi Thành, giờ còn có thể gả cho Dương Tầm Chiêu, người đàn ông mà toàn bộ phụ nữ trong thành phố A đều muốn gả.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện này có thể khiến Hàn Nhã Thanh khó chịu, trong lòng Bùi Doanh lại thoải mái hơn một chút.
Mọi chuyện cô làm đều chỉ vì đả kích Hàn Nhã Thanh, chỉ cần có thể đả kích cô ta, là cô mãn nguyện rồi.
“Nhưng nói thế nào, thì chuyện này cũng được giải quyết rất suôn sẻ, chỉ cần ông cụ Dương tổ chức họp báo, công khai tin kết hôn, thì sẽ chẳng còn ai so đo chuyện cô bị bảo vệ Dương thị ném ra ngoài vào lúc trước, ngược lại nhờ chuyện này, mà danh tiếng của cô sẽ tăng vọt, có Dương Tầm Chiêu ủng hộ phía sau cô, nói không chừng người trong Quỷ Vực Chi Thành cũng sẽ kiêng kỵ, tôn trọng cô hơn, đây đúng là một mũi tên trúng tới mấy đích.” Trịnh Hùng rất hài lòng với chuyện này, rõ ràng anh ta không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế.
“Tôi không ngờ ông bà cụ Dương lại đồng ý sảng khoái như thế.” Trước khi tới đây Trịnh Hùng luôn rất lo lắng, anh thật sự không ngờ ông bà cụ Dương chưa hề hỏi han Dương Tầm Chiêu đã định đoạt chuyện kết hôn ngay.
Bùi Doanh mỉm cười, nhưng rõ ràng nụ cười hơi sâu xa: “Chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý.”
Trước khi tới đây cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nên cô chắc chắn ông bà cụ Dương sẽ đồng ý.
“Ông bà cụ Dương rất dễ nói chuyện, đợi tôi gả cho Dương Tầm Chiêu rồi, chắc cũng có thể sống tốt với họ.” Trình Nhu Nhu nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, thì cũng không nhịn được xen vào một câu, lúc nãy ở nhà họ Dương, vừa nhắc đến chuyện kết hôn, ông bà cụ Dương liền đồng ý, làm Trình Nhu Nhu cảm thấy bọn họ rất dễ nói chuyện.
Trịnh Hùng và Bùi Doanh cùng liếc nhìn Trình Nhu Nhu, ánh mắt hai người đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên, người phụ nữ này ngu xuẩn đến mức nào vậy, không ngờ cô ta lại cảm thấy ông bà cụ Dương là người dễ nói chuyện?
Nếu không phải ông bà cụ Dương cảm thấy, để Dương Tầm Chiêu cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành sẽ có lợi hơn nhà họ Đường, thì làm sao bọn họ có thể đồng ý?
Người như Trình Nhu Nhu mà cũng muốn chung sống yên ổn với ông bà cụ Dương? Đến lúc đó chỉ sợ cô ta sẽ bị bán đi để giúp họ kiếm tiền ấy chứ?
Hai người đó là cáo già chính hiệu.
“Sao thế? Hai người nhìn tôi như vậy làm gì?” Trình Nhu Nhu vẫn chưa nhận ra vấn đề, nhìn hai người với vẻ mặt ngây thơ rồi dò hỏi.
Bùi Doanh khẽ nhếch miệng cười, không nói gì, chỉ dời ánh mắt sang chỗ khác ngay, Trịnh Hùng cũng quay đầu lại, tiếp tục lái xe của mình.
Rõ ràng hai người đều không muốn phí lời với Trình Nhu Nhu, dù họ có nói ra, thì cô ta cũng chẳng hiểu.
Nhà họ Dương.
“Giờ tôi sẽ liên lạc với phóng viên ngay, để tổ chức buổi họp báo, công khai chuyện kết hôn.” Ông cụ Dương đợi bọn họ rời đi rồi, mới đi gọi điện.
Bà cụ Dương nghĩ tới lúc nãy bọn họ đã ký vào giấy đăng ký kết hôn, trực tiếp định đoạt hôn sự này, đối phương còn là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, hai người đã hứa sẽ tổ chức họp báo công khai chuyện kết hôn, tất nhiên giờ phải làm rồi.
“Tầm Chiêu vẫn chưa biết chuyện này, tôi hơi lo rằng thằng bé sẽ không đồng ý, đến lúc đó nó lại trách chúng ta.” Bà cụ Dương ngồi im ở đó, vẻ mặt hiện rõ sự phiền muộn, giờ bà mới nghĩ tới việc Dương Tầm Chiêu không đồng ý à, chẳng lẽ lúc bà đồng ý hôn sự này lại không hề nghĩ đến?
“Chúng ta làm vậy là muốn tốt cho nó, nó có tư cách gì mà trách chúng ta, đối phương là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, người có thân phận hiển hách như vậy, cả thành phố A, thậm chí là cả nước cũng chẳng tìm ra người thứ hai, nó nên cảm kích chúng ta mới phải.” Ông cụ Dương dùng cách nghĩ của mình để suy xét Dương Tầm Chiêu như một lẽ đương nhiên.
“Tôi nghe nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành luôn độc thân, chưa từng kết hôn, đến giờ mới tìm lại được cô công chúa này, cô ta là con nối dõi duy nhất của thành chủ, đến lúc đó chắc chắn toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành sẽ thuộc về cô ta, công chúa ngây thơ, yếu đuối như thế, đến lúc đó toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành sẽ thuộc về Dương Tầm Chiêu và nhà họ Dương chúng ta.” Rõ ràng ông cụ Dương đã sớm suy nghĩ ổn thỏa, nên trước đó mới đồng ý sảng khoái cuộc hôn nhân này.
“Ông nói rất đúng, nhưng giữa Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh vẫn còn vương vấn chưa dứt ra được, hơn nữa bọn chúng còn có một cô con gái, chúng ta phải xử lý chuyện này thế nào?” Rõ ràng điều bà cụ Dương thật sự lo lắng không phải Dương Tầm Chiêu, mà là mấy chuyện khác.
“Chuyện này có gì khó, cứ bắt đứa nhỏ đó về đây, tách triệt để con bé khỏi Hàn Nhã Thanh, sau này không cho bọn chúng gặp mặt nhau nữa.” Ông cụ Dương cảm thấy chuyện này chẳng là gì cả, chia cắt mẹ con người khác, mà ông nói như một lẽ đương nhiên.
Dù gì ông cụ Dương cũng từng làm chuyện này rồi, năm đó, là do ông ép mẹ Dương Tầm Chiêu phải rời đi, còn không cho phép hai mẹ con gặp mặt nhau.
Mà lúc đó, mẹ Dương Tầm Chiêu là vợ được Dương Bạc Vệ cưới hỏi đàng hoàng.
Huống chi là Hàn Nhã Thanh đã ly hôn với Dương Tầm Chiêu.
“Nhưng giờ chúng ta không tìm được đứa trẻ đó, tôi nghi ngờ Hàn Nhã Thanh đã giấu con bé đi rồi, có lẽ cô ta định dùng đứa bé để ép Tầm Chiêu, hôm đó ở công ty, tôi đã nhìn thấy thằng bé rất xem trọng đứa trẻ đó, nên tôi rất lo lắng.” Trên mặt bà cụ Dương hiện rõ sự nghiêm nghị, khẽ nhíu mày lại, rồi từ tốn bổ sung: “Nếu giờ để lộ chuyện đứa trẻ, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta thông gia với Quỷ Vực Chi Thành, không dễ gì thanh chủ mới tìm lại được một cô con gái như vậy, chắc chắn ông ta sẽ xem cô ta như bảo bối, nếu ông ta biết Tầm Chiêu có một đứa con gái, nói không chừng sẽ không đồng ý gả công chúa cho nhà họ Dương.”
“Chúng ta đã ký vào giấy đăng ký kết hôn rồi, nên không sợ bọn họ thất hứa.” Ông cụ Dương sửng sốt một lát, rồi chợt nhớ ra chuyện này, ông cảm thấy giấy đăng ký kết hôn thật sự rất hữu ích.
“Nhưng thành chủ Quỷ Vực Chi Thành vẫn chưa ký vào giấy đăng ký kết hôn, nếu giờ chúng ta tổ chức họp báo, liệu Hàn Nhã Thanh biết được Tầm Chiêu sắp kết hôn, rồi đến lúc đó ngộ nhỡ cô ta dẫn đứa bé đến phá rối thì làm thế nào?” Bà cụ Dường càng nhíu chặt mày, rõ ràng đây mới là điều bà lo lắng nhất.
“Cô ta dám, nếu cô ta dám tới phá rối, chắc chắn tôi sẽ sai người trừ khử cô ta.” Sắc mặt ông cụ Dương u ám, giọng điệu hung tàn đó đã nói rõ ông không nói đùa.
“Nếu chúng ta đợi tới khi cô ta thật sự tới phá rối, thì e rằng đã muộn rồi, không còn kịp nữa.” Bà cụ Dương khẽ híp mắt lại, vẻ mặt hơi u ám.
“Vậy bà nói thử xem chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta không tổ chức họp báo? Không công khai chuyện kết hôn? Lúc nãy tôi đã đồng ý với Quỷ Vực Chi Thành rồi, nếu chúng ta không làm mấy chuyện này, e rằng bên đó sẽ có ý kiến, hơn nữa chúng ta phải tổ chức họp báo công khai, đến lúc đó Quỷ Vực Chi Thành muốn nuốt lời cũng phải cân nhắc đến hậu quả.” Rõ ràng giờ ông cụ Dương hơi tức giận: “Hàn Nhã Thanh này đúng là yêu tinh hại người âm hồn không tan.”
“Chúng ta nhất định phải nghĩ cách mau chóng tìm ra Hàn Nhã Thanh.” Bà cụ Dương nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt cũng thâm trầm hơn: “Ông phái nhiều người ra ngoài tìm kiếm khắp nơi đi, một khi tìm được Hàn Nhã Thanh, thì bắt thẳng cô ta về đây, tất nhiên nếu có thể tìm thấy đứa trẻ kia, thì cùng dẫn về đây luôn.”
“Được, tôi sẽ làm theo lời bà.” Ông cụ Dương không hề do dự, đồng ý ngay.
Ông cụ Dương ngừng một lát, thấy trong phòng không có người ngoài, thì nói nhỏ: “Bà nói thử xem, lần này chúng ta có nên giải quyết thẳng Hàn Nhã Thanh không?”
“Chuyện này vẫn chưa đến mức gây ra án mạng.” Bà cụ Dương khẽ mím môi, ngẫm nghĩ một lúc, rồi trầm giọng nói: “Chẳng phải trong các ngôi làng nhỏ ở vùng núi xa xôi có rất nhiều người mua bán phụ nữ à? Không bằng chúng ta nghĩ cách bán cô ta tới mấy nơi đó, để cô ta không bao giờ quay lại được nữa! Chỉ như vậy mới có thể diệt trừ hậu hoạ mãi mãi!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...