Hàn Nhã Thanh tự nhiên hiểu ý định của Kiêu Thiên Lý, cố gắng hết sức phô trương tâng bốc bản thân cô ta, sau đó coi thường cô.
Nếu như vậy, ông cụ và bà cụ Dương sẽ càng hài lòng với Kiều Thiên Lý hơn, mà Hàn Nhã Thanh sẽ ngày càng bất mãn và
ghê tởm cô hơn.
Phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục.
"Phù... Người ta đều nói căn bệnh của cô Hàn đã được chữa khỏi, bây giờ xem ra không khác nhiều so với trước đây, cũng không có tiến bộ gì đáng kể."
"Lẽ nào cô Hàn này không biết cô ta có bao nhiêu năng lực sao? Cô ta vậy mà lại dám vào đại học R? Hơn nữa còn cũng học thiết kế giống như cô Kiều, đúng là người không biết tự lượng sức mình."
"Người giống như cô ta mà còn học thiết kế. Cô ta thậm chí còn không hiểu thiết kế là cái gì."
"Mấy người nói xem nếu bảo cô Hàn này đi thiết kế trang sức, cô ta sẽ thiết kế thành cái gì?”
"Khẳng định có thể khiến cô phải mù mắt."
"Hahaha..."
Lúc phát sóng trực tiếp, mọi người đều chê cười thành tiếng.
Kiều Thiên Lý không biết từ lúc nào đã lặng lẽ lùi về phía sau. Từ đầu đến cuối cô ta không nói gì nhiều, và không bình luận gì về chuyện của Hàn Nhã Thanh. Cô ta tách ra rất sạch sẽ, hoàn toàn là dáng vẻ không quan tâm.
Tuy nhiên, so sánh này trước sau đều bộc lộ tài năng của cô ta ra và làm nổi bật sự "không có gì tốt" của Hàn Nhã Thanh. Không thể không nói rằng tâm tư của Kiều Thiên Lý khá lợi hại.
"Đúng rồi, lần này nhà họ Hàn sẽ tham gia vào sự kiện của nhà họ Dương chứ?” Một phóng viên đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Nhà họ Hàn tham gia? Bảo cô cả nhà họ Hàn thiết kế sao? Vậy thì thật sự khiến người ta cười rớt cả răng mất”
"Cô cả nhà họ Hàn đối chọi với cô Kiều mới là trò cười lớn nhất trên đời phải không? Đoán chừng chỉ một giây đã bị cô Kiều nghiền nát thành cặn bã."
"Cô ta vốn dĩ chính là cặn bã."
Thông qua máy tính, Hàn Nhã Thanh lắng nghe những lời chế giễu của mọi người tại hiện trường, khóe môi cô nhếch lên với độ cong dường như sâu hơn vài phần.
Nếu như vậy thật sự là tốt phải không?
Đúng lúc này, điện thoại của cô đột nhiên reo lên, Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên đó.
"Thanh Thanh, cô đã xem tin tức mới chưa?" Giọng nói của Mộ Dung Tri truyền tới ngay khi điện thoại được kết nối.
"Tôi đang xem." Hàn Nhã Thanh xem chương trình phát sóng trực tiếp, nghe mấy lời đó rất bình tĩnh thong thả. Dường như người mà người ta đang nghị luận chế giễu không phải là cô.
"Cô không định làm gì à?" Mộ Dung Tri ở đầu bên kia của điện thoại im lặng một lúc, giọng anh ta khẽ trầm xuống.
Chuyện xảy ra năm đó là sai lầm của anh ta. Lúc đó, Thanh Thanh vừa mới sinh em bé được chưa lâu, lại là thời kỳ nhạy cảm nhất, vì vậy lúc đó họ đã không truy cứu chuyện đó.
Bốn năm vừa qua, Kiều Thiên Lý đã lợi dụng thiết kế của Thanh Thanh để liên tục tung ra các sản phẩm mới cho nhà họ Kiều, còn không ngừng tham gia các cuộc thi. Trong khoảng thời gian bốn năm, Kiêu Thiên Lý đã lợi dụng tâm huyết của Thanh Thanh để nổi tiếng khắp thế giới.
Vậy mà bây giờ, Kiều Thiên Lý lại còn nói xấu Thanh Thanh như thế?
Ngày này bốn năm sau, ngay cả Thanh Thanh không muốn truy cứu, anh ta cũng sẽ tuyệt đối không ngồi yên không quan tâm.
"Làm cái gì cơ?" Đôi môi của Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, những lời nói đó thậm chí còn bình tĩnh thong dong hơn.
"..." Mộ Dung Tri sững sờ, khóe môi khẽ nhếch lên: "Thanh Thanh, có phải cô đã có kế hoạch gì rồi phải không?”
Anh ta đã quen biết cô từ nhỏ vì vậy nên vẫn khá hiểu cô. Nghe giọng điệu của cô, rõ ràng là cô đã có kế hoạch.
"Không có, anh có kế hoạch gì không? Nói cho tôi biết đi." Hàn Nhã Thanh khẽ mỉm cười, lời nói nghe có vẻ rất ngây thơ.
"Thôi nào, cô sẽ không có cách gì sao? Chỉ cần cô cả nhà họ Hàn ra tay, thì lần đó đối thủ sẽ bị giết chết đến không còn một mảnh áo giáp, vĩnh viễn không thể hồi sinh!" Mộ Dung Tri quá rõ khả năng của cô, phương châm sống của anh ta là trêu chọc đến ai thì trêu chọc chứ không thể trêu chọc vào Hàn Nhã Thanh.
"Tôi đã luôn tự hỏi tại sao Dương Tâm Chiêu lại muốn cưới tôi?" Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày. Thực sự đối phó với một Kiều Thiên Lý là một chuyện khá dễ dàng. Tuy nhiên, hiện tại cô rất thận trọng với Dương Tầm Chiêu, có rất nhiều chuyện đều không dám làm.
"Vì vậy, cô luôn đề phòng Dương Tâm Chiêu mọi lúc sao? Để ngăn chặn Dương Tâm Chiêu, cô cứ để cho người phụ nữ không có liêm sỉ đó tiếp tục vênh váo đắc ý, tiếp tục bôi nhọ cô à?" Giọng điệu của Mộ Dung Tri dường như cao thêm vài phần.
Hàn Nhã Thanh không biết mình đang nghĩ gì, một lúc lâu mà vẫn chưa nói gì.
"Thanh Thanh, nhà họ Hàn nhà cô sẽ tham gia vào sự kiện lần này của nhà họ Dương chứ?” Mộ Dung Tri ở đầu bên kia của điện thoại không nhịn được hỏi một câu.
"Tôi không biết, anh biết là tôi từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến chuyện nhà họ Hàn mà." Đôi môi của Hàn Nhã Thanh hơi mím lại. Mặc dù cô đã quay về nhà họ Hàn, cô chưa bao giờ có một chút tâm tư nào với tài sản của nhà họ Hàn. Cô cũng không có định quan tâm đến vấn đề này.
"Tôi biết, cô không tham lam tiền của nhà họ Hàn, nhưng theo tôi biết, tình hình trong nhà họ Hàn gần đây rất không tốt. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi này, Thanh Duy đã lấy đi rất nhiều nhà thiết kế của nhà họ Hàn. Hiện tại nhà họ Hàn hầu như không có mấy nhà thiết kế có tác dụng. Hơn nữa, trong tuần này, Thanh Duy đã chặt đứt một số thương vụ hợp tác quan trọng của nhà họ Hàn. Tình hình hiện tại của nhà họ Hàn có thể nói là khó khăn chồng chất, chỉ một sơ suất nhỏ là thể bị hủy hoại hoàn toàn." Là người thừa kế duy nhất của Ngụy Khang, Mộ Dung Tri vẫn hiểu biết chuyện kinh doanh, chưa kể đó lại là chuyện của Hàn Nhã Thanh.
Tay Hàn Nhã Thanh đang cầm điện thoại hơi cứng lại, đôi mắt cô khẽ trầm xuống.
Cô biết rằng anh ta sẽ trả thù nhà họ Hàn, nhưng cô thật không ngờ anh ta sẽ tuyệt tình như vậy, lôi kéo các nhà thiết kế của nhà họ Hàn, ngăn chặn các đối tác của nhà họ Hàn, anh ta làm như vậy là đang cố gắng diệt sạch cả nhà họ Hàn sao?
Năm đó, cô và anh ta đã từng...
"Thanh Thanh, cô đang nghĩ gì vậy? Tại sao không nói gì?" Ở đầu bên kia điện thoại, Mộ Dung Tri không nghe thấy giọng nói của cô, hơi lo lắng.
"Không có gì." Hàn Nhã Thanh lấy lại tinh thần, nhưng biểu cảm trong ánh mắt cô lại phức tạp hơn một chút.
"Tôi nghe nói rằng tình hình sức khỏe gần đây của ông cụ Hàn không được tốt lắm, Thanh Thanh, nếu bây giờ cô không quan tâm đến tình hình của nhà họ Hàn, chỉ sợ nhà họ Hàn sẽ không chống đỡ được bao lâu." Lúc Mộ Dung Tri nói những lời này, trong giọng nói mang theo một chút âm u.
Lúc Hàn Nhã Thanh nghe thấy sức khỏe ông cụ Hàn không được tốt, đôi mắt cô nhanh chóng lóe lên: "Anh nói sức khỏe ông nội tôi không tốt sao? Ông nội làm sao thế?"
"Tôi biết chuyện này cô chắc chắn sẽ không biết. Tôi đoán là ông cụ Hàn nhất định sẽ giấu cô. Một thời gian trước đây, ông cụ Hàn đã đến bệnh viện Bắc Thành để kiểm tra. Bệnh viện đó vừa hay lại là của nhà tôi. Bệnh tim của ông rất không tốt.
Không thể lại chịu thêm kích thích nữa."
Khuôn mặt của Hàn Nhã Thanh trở nên nghiêm túc hơn, Mộ Dung Tri nói như vậy thì tình hình của ông có lẽ rất không lạc quan.
"Cũng chính là trong khoảng thời gian ông cụ Hàn rời Thành phố A, Thanh Duy không ngừng liên tục ra tay hành động khiến tình hình của ông cụ Hàn trở nên tồi tệ hơn." Mộ Dung Tri hiển nhiên hiểu rất rõ chuyện này.
Tuy nhiên, Mộ Dung Tri không thể lý giải được cách làm của Thanh Duy: "Cô nói xem Bùi Dật Duy có ý gì? Tại sao anh ta lại nhắm vào nhà họ Hàn, anh ta làm như vậy rõ ràng là đối đầu gay gắt, đối với nhà họ Hàn hay đối với mấy người anh ta đều không có được lợi ích gì, rốt cuộc anh ta vì sao phải làm như vậy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...