Cố Ngũ không trả lời, bởi vì câu nói này của tiểu thiếu gia thật sự rất khó trả lời, nhưng động tác của Cố Ngũ không dừng lại, anh ta đã bế Đường Minh Hạo lên, định lên xe.
“Được rồi, đợi sau khi ông đưa tôi trở về, tôi sẽ nói với mẹ tôi, là Cố Ngũ bắt nạt tôi, hơn nữa Cố Ngũ còn đánh tôi, ngược đãi tôi, tôi sẽ nói với mẹ tôi Cố Ngũ dùng tay đánh tôi, dùng chân đá tôi, dùng roi da quất tôi.” Khóe miệng Đường Minh Hạo nhếch lên, từng từ từng chữ cứ như vậy truyền vào tai của Cố Ngũ, giọng nói kia rất nhẹ, còn mang theo ý cười mơ hồ, nhưng ý nghĩ uy hiếp lại rất rõ ràng.
Bước chân của Cố Ngũ dừng lại, cánh tay đang bế Đường Minh Hạo run rẩy, suýt nữa còn làm Đường Minh Hạo ngã xuống đất.
Cố Ngũ nhìn Đường Minh Hạo, nuốt nước bọt: “Tiểu thiếu gia, chúng ta không thể nói dối không chớp mắt.”
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ anh ta căn bản không chạm vào một ngón tay của cậu chủ nhỏ, chỉ là bây giờ đang bế cậu chủ lên.
Nói gì mà dùng tay đánh? Dùng chân đá? Dùng roi da quất? Những thứ này ở đâu?!
Trí tưởng tượng của cậu chủ nhỏ thật sự rất phong phú, nhưng, nên nói là bản lĩnh lừa gạt người khác thật sự đủ lợi hại, chả trách mấy tên thuộc hạ của anh ta lúc nãy bị dọa thành như vậy, cảm giác đều sợ bị tiểu ác ma này lừa gạt.
Sức chiến đấu của tiểu ác ma này quá mạnh!
Nếu như Đường Minh Hạo mà lão đại muốn tìm là một người trưởng thành, cho dù phải bắt hay là phải trói đối với bọn họ mà nói đều không phải là chuyện gì khó khăn, khó khăn bây giờ đây chỉ là một đứa bé mới 5 tuổi, bọn họ đã quen gió to sóng lớn rồi, nhưng lại thật sự không có kinh nghiệm đối phó với trẻ con.
Hơn nữa bây giờ đứa bé 5 tuổi này còn là cậu chủ nhỏ của bọn họ.
Đến bây giờ, cuối cùng Cố Ngũ của hoàn toàn ý thức được một chuyện, cậu chủ nhỏ mặc dù mới 5 tuổi, nhưng chắc chắn không phải là người dễ lừa gạt.
Cậu chủ nhỏ không chỉ không dễ lừa gạt, còn rất tinh ranh, hơn nữa cậu chủ nhỏ chính là một tiểu ác ma.
“Có sao? Tôi không nói dối mà, những điều tôi nói đều là sự thật, quay về tôi sẽ nói như vậy với mẹ tôi, chắc chắn mẹ sẽ tin, dù sao mọi người bắt cóc tôi là sự thật, là mọi người bắt cóc tôi đến Diêm Môn.” Đường Minh Hạo dùng giọng nói còn mang theo sự non nớt của cậu bé để nói lời đe dọa.
Cố Ngũ cứ nhìn chằm chằm vào cậu bé Đường Minh Hạo như vậy, khóe miệng Cố Ngũ giật giật, anh ta từng gặp nhiều người lợi hại, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp một người lợi hại như vậy. Ngôn Tình Hay
Cậu chủ nhỏ thật sự là một người rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả lão đại của anh ta.
Ba người khác vừa bị tiểu tổ tông Đường Minh Hạo lừa bịp, lúc này đều cảm thấy mình thực sự còn rất may mắn, Đại ca Cố thực sự quá thảm, quá thảm!!
Dùng tay đánh? Dùng chân đá? Cái này cũng thôi đi, còn dùng roi da quất?
Hơn nữa cậu chủ nhỏ còn trực tiếp tố cáo Đại ca Cố với mợ chủ.
Cậu chủ nhỏ thật sự là một người lợi hại, rất lợi hại!!
“Cố Ngũ, còn ngây người ra đấy làm gì? Không phải muốn đưa tôi trở về sao?” Đường Minh Hạo nhìn thấy Cố Ngũ cứng đờ người, không chút động đậy, còn cố ý thúc giục Cố Ngũ: “Nói không chừng mẹ tôi đã về nhà họ Đường rồi, đương nhiên cho dù mẹ tôi vẫn chưa về cũng không cần lo lắng, tôi có thể gọi điện thoại cho mẹ tôi.”
Khóe miệng Cố Ngũ lại một lần nữa giật giật, Cố Ngũ anh ta cũng được xem là một nhân vật khiến người khác nghe thấy là khiếp sợ, hôm nay lại bị hạ dưới tay của một đứa trẻ 5 tuổi.
Không, đây không phải là một đứa bé năm tuổi, đây là một tiểu ác mail!
“Cậu chủ nhỏ, tổ tông, nào, chúng ta nói chuyện được không.” Cố Ngũ hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại, tiểu tổ tông Đường Minh Hạo đã nói ra những lời uy hiếp một cách rõ ràng như vậy, sao anh ta còn dám đưa người về dưới tình huống như này được.
Cố Ngũ tin là nếu như anh ta cứ đưa tiểu ác ma về như vậy, có lẽ anh ta không thể sống sót mà rời khỏi nhà họ Đường.
“Không nói chuyện nữa, đã muộn rồi, tiểu gia cũng nên về nhà ngủ rồi.” Khóe miệng của Đường Minh Hạo rõ ràng nhếch lên, trên khuôn mặt rõ ràng mang theo ý cười, là nụ cười hả hê kia.
“Không vội, không vội, vẫn còn sớm lắm, lúc này vẫn chưa đến 8h, sớm như vậy sẽ không ngủ được.” Lúc này Cố Ngũ chỉ có thể kéo chủ đề lại, không có cách nào, anh ta không muốn chết, thậm chí không muốn chết một cách thảm hại.
Sức sống mãnh liệt khiến Cố Ngũ không thể không làm như vậy!!
“Vì vậy, chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau được không.” Cố Ngũ đặt Đường Minh Hạo xuống, lúc này xe đã ở trước mặt, nhưng anh ta lại không dám bế Đường Minh Hạo lên xe.
“Đi, chúng ta đi vào phòng để nói chuyện.” Cố Ngũ thực sự không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể mời tiểu ác ma này vào phòng, sau đó hỏi tiểu ác ma này rốt cuộc muốn làm gì?
“Được rồi, vậy đi vào nói chuyện.” Đường Minh Hạo ra dáng đại gia trả lời một câu.
Khóe miệng của Cố Ngũ run rẩy rất dữ dội, trong lòng vô cùng bất lực, không nói nên lời, vô cùng buồn bực, nhưng Cố Ngũ vẫn phải mỉm cười: “Cậu chủ nhỏ, mời.”
Đường Minh Hạo ngẩng cao đầu, sau đó bảo Cố Ngũ dẫn đường, đi về phía Diêm Môn.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, đều kinh ngạc đến mức trợn trong mắt, cậu chủ nhỏ cũng quá lợi hại rồi?
Hơn nữa khí thế này cũng xem là đủ mạnh, không hổ là con trai của lão đại.
Đương nhiên, trong ánh mắt của mấy người kia nhìn Cố Ngũ lúc nào tràn đầy sự đồng tình, Đại ca Cố thật sự quá thảm!!
Đường Minh Hạo đi mấy bước, nhìn thấy mấy người bắt cóc mình đêu đang đứng ở phía trước, lông mày của cậu bé nhướng lên: “Các người còn ngây người ra đấy làm gì? Đều lên đi, một người cũng đừng mong chạy thoát...."
Mấy người kia vẫn còn đang đồng tình với Cố Ngũ, lập tức trợn tròn mắt, tiểu ác ma quả nhiên là một tiểu ác ma, giày vò Đại ca Cố, cũng không bỏ qua cho bọn họ.
Tiểu ác ma đừng thù dai như vậy chứ?!
Thực ra bọn họ không làm gì với tiểu ác ma cả!
Lời nói của tiểu ác ma đương nhiên không có ai dám không nghe theo, tiểu ác ma chính là cậu chủ nhỏ của bọn họ, sau này nói không chừng một ngày nào đó sẽ trở thành chủ nhân của bọn họ.
Lúc này, mỗi người đều nơm nớp lo sợ, nhưng lại không dám không đi lên theo.
Rất nhanh đã đi vào trong phòng, sau khi Đường Minh Hạo vào phòng, đảo mắt nhìn những người khác, phát hiện không thiếu một ai, lúc này mới hài lòng.
“Cậu chủ nhỏ, cậu muốn kêu chúng tôi làm gì?” Lúc này Cố Ngũ một chút cũng không dám xem thường cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo, thái độ của Cố Ngũ lúc này rõ ràng trở nên rất cung kính, hơn nữa giọng điệu khi nói chuyện cũng hoàn toàn thay đổi, không còn giống giọng điệu dỗ trẻ con lúc trước nữa.
Đường Minh Hạo chọn một chiếc ghế, ngồi xuống, chiếc ghế có chút cao, sau khi cậu bé ngồi lên hai chân không chạm đất, cậu bé lại lắc lư hai chân.
Mọi người nhìn thấy đôi chân ngắn đang lắc lư của cậu bé, ai ai cũng chỉ cảm thấy hoa mắt, trong lòng hoảng sợ, cậu chủ nhỏ có thể trực tiếp đến được không?!
“Cậu chủ nhỏ, mời cậu ra chỉ thị.” Cố Ngũ âm thầm thở ra, cố gắng hỏi lại một lần nữa, tiểu ác ma quả nhiên là tiểu ác ma, thủ đoạn giày vò người khác, từng cái từng cái một cũng không biết là học từ ai?
Thật sự khiến người khác vô cùng đau đầu!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...